“Ta nhớ nàng! Rất nhớ nàng! Thật sự rất nhớ nàng! Nhớ rất nhiều, rất
nhiều!” Vũ Phong Thầm ôm Dương Ngọc Lan, đầu gục xuống vai nàng.
Nhớ? Hắn nhớ nàng? Dương Ngọc Lan ngây người. Cứ tưởng chỉ mình nàng nhớ hắn thế nhưng hắn cũng nhớ nàng. Liệu có phải hắn thích nàng không? Dương
Ngọc Lan mỉm cười.
”Ngoan, uống thuốc” Dương Ngọc Lan gỡ tay Vũ Phong Thần, từ từ bón từng thìa thuốc cho hắn.
Vũ Phong Thần ngoan ngoãn uống hết bát thuốc. Miệng thì cứ uống, mắt thì
cứ nhìn chằm chằm Dương Ngọc Lan. Nữ nhân này xinh đẹp hơn rồi, cũng cao hơn một chút, nhưng lại gầy đi một chút. Nhưng quan trọng là nàng không nhớ hắn dù chỉ một chút?
”Sao vậy?” Dương Ngọc Lan bị nhìn tới đỏ mặt. Đành lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
”Ta thích nàng” Sau một hồi đấu tranh tư tưởng. Vũ Phong Thần quyết định
nói thẳng. Nếu nàng chấp nhận hắn sẵn sàng dâng hết thảy cho nàng. Nếu
nàng từ chối hắn mong họ sẽ là bằng hữu, hắn vẫn có thể bên cạnh nàng
bảo vệ nàng.
Dương Ngọc Lan bị lời nói của Vũ Phong Thần làm cho
chấn động. Cả người cứng lại, mắt không thèm chớp nhìn chằm chằm Vũ
Phong Thần. Một hồi lâu mới lắp bắp hỏi lại “Cái...cái gì? Ngươi...ngươi vừa...nói cái gì?”
”Ta nói ta thích nàng” Vũ Phong Thần nhìn
biểu cảm của Dương Ngọc Lan. Ánh mắt hiện lên tia buồn bã. Trong lòng
dâng lên một cỗ đau khổ. Nàng là đang khó chịu khi hắn nói thích nàng?
Nàng là không thích hắn? Không sao, hắn thích nàng là được rồi.
”Ngươi... ngươi thích...ta?” Dương Ngọc Lan lắp bắp hỏi lại.
Lão Thiên a. Lão rất tốt nha. Lão để người ta thích cũng thích ta.
Nhưng là ta muốn Vũ Phong Thần thành lão công của ta.
Vũ Phong Thần gật đầu.
Dương Ngọc Lan chỉ nhìn Vũ Phong Thần không nói thêm câu nào. Nàng là đang
nghĩ nên tỏ tình như nào mới lãng mạn. Nói câu gì cho thật ngầu?
Đối phương im lặng. Vũ Phong Thần rơi vào tuyệt vọng. Nàng thật sự là chẳng có cảm tình gì với hắn. Tam Vương Gia Nguyệt Quốc oai phong như vậy thế nhưng lại thua một nữ nhân.
Cả người hắn run lên, cổ họng nghẹn lại. Càng nghĩ càng đau lòng.
Mãi một lúc lâu, Vũ Phong Thần mới lên tiếng “Ta muốn nghỉ ngơi, nàng ra ngoài đi”
Đù, đùa nhau à? Dương Ngọc Lan đi ra ngoài, mặt mày nhăn nhó. Tỏ tình chán rồi đuổi người. Chơi nhau sao?
Hừ, đã vậy tối nay nàng phải có màn tỏ tình làm hắn nhớ cả một đời. Phải thật lãng mạn.
Âu Mỹ Nhi ngồi trong phòng suy tư. Tam Vương Gia đến phủ, không phải là
tìm nàng đó chứ? Chẳng lẽ danh tiếng của nàng vang tận kinh đô? Hắn có
phải là đến đem nàng về làm Tam vương phi?
Lý thiếu phu nhân? Tam vương phi? Có người bị đần mới không làm Tam vương phi.
Nhưng còn Lý Huyền phải làm sao?
Hôm qua Lý Huyền hắn liếc mắt đưa tình với con điếm Âu Diệp chắc chắn là còn tình cảm. Thôi thì trả hắn lại cho ả ta đi, tác thành cho họ.
Còn nàng sẽ ở trong phủ Tam vương gia ăn sung mặc xướng, ngàn người kính trọng. Nghĩ thôi cũng thấy hạnh phúc.
”Tiểu thư, Tam vương gia đã tỉnh. Hiện đang thưởng trà cùng lão gia ở hậu hoa viên” Nha hoàn của Âu Mỹ Nhi bẩm báo.
”Tốt” Âu Mỹ Nhi trang điểm lại rồi đi đến hậu hoa viên.
”Tham kiến Tam vương gia. Tham kiến phụ thân” Âu Mỹ Nhi nhẹ nhàng nhún một
cái. Thấy Âu Từ gật đầu thì lại gần đứng cạnh phụ thân.
Vũ Phong Thần chẳng thèm nhìn Âu Mỹ Nhi một cái. Tâm trí hắn đang ở chỗ Dương Ngọc Lan kia.
Âu Mỹ Nhi nhìn thẳng Vũ Phong Thần. Yêu nghiệt, quá mức yêu nghiệt. Đôi
mắt màu tím thật ma mị. (Hoàng tộc Nguyệt Quốc đều có mắt màu tím) Bỏ
qua hắn nàng sẽ hối hận một đời.
Nhưng tại sao hắn không thèm nhìn nàng một cái?
”Tiểu thư, vương gia đang ở hậu hoa viên nói chuyện cùng Âu đại nhân, còn có Âu Mỹ Nhi”
Tiểu Mai đi qua hậu hoa viên nhìn thấy. Thì liền quay về bẩm báo. Nàng
thấy Âu tiểu thư kia cứ nhìn vương gia mãi.
Dương Ngọc Lan nắm
chặt cây bút trong tay. Hảo, được lắm. Tỏ tình rồi nói muốn nghỉ ngơi
vậy mà lại chạy tới hậu hoa viên trò chuyện. Lại còn có nữ nhân, nàng
không tin Âu Mỹ Nhi không có ý với Vũ Phong Thần. Âu Mỹ Nhi lại là nữ
nhân không đơn giản.
Với kinh nghiệm đọc truyện cổ trang, xem phim cổ trang. Nàng chắc chắn Âu Mỹ Nhi sẽ xin Âu Từ gả nàng ta cho Vũ Phong Thần.
”Vũ Phong Thần, giỏi lắm” Dương Ngọc Lan hằn từng chữ.
”Tiểu thư người đừng có làm bậy nha. Hắn là Tam vương gia, là Tam vương gia
đấy. Chúng ta không làm gì được đâu” Tiểu Mai cuống quýt khuyên giải
Dương Ngọc Lan.
”Tiểu Mai ngươi lo lắng cái gì? Tiểu thư nhà
ngươi không phải người không có đầu óc” Âu Diệp ngồi bên cạnh Dương Ngọc Lan nhàn nhã ăn đậu phộng rang, uống nước ép quả do Dương Ngọc Lan làm“Nước ép quả này rất ngon nha. Tỷ tỷ rất giỏi”
”Thích thì mai ta
dạy muội làm” Dương Ngọc Lan tiếp tục vẽ vạch cái gì đó lên giấy. Bút
quái gì thế này, khó vẽ chết đi được. Lông lởm chà lởm chởm. Nàng muốn
có bút chì của hiện đại a.
”Vương gia. Đây là nữ nhi nhà thần. Âu Mỹ Nhi” Âu Từ giới thiệu nữ nhi với vị Tam Vương gia lạnh lùng kia.
Vũ Phong Thần gật đầu tỏ ý đã biết. Mắt vẫn nhìn vào mấy chậu hoa phía đối diện. Lại nhớ cái ngày Dương Ngọc Lan đem hoa viên trong phủ cải tạo
lại một lượt. Hoa ở đó giờ cũng tươi tốt như thế này. Nghĩ tới nàng lòng hắn lại đau như vết thương rỉ máu.
”Cáo từ” Vũ Phong Thần đứng dậy lạnh lùng nói lạnh lùng rời đi.
”Phụ thân, con muốn vào Vũ Phong vương phủ hầu hạ Tam vương gia” Âu Mỹ Nhi nũng nịu lay lay tay Âu Từ.
”Con chưa nghe danh của Tam vương gia? Ta không muốn con chịu khổ” Âu Từ yêu thương nói với nữ nhi. Quả thực hắn không muốn để nữ nhi đến Vũ Phong
vương phủ.
”Không sao. Con chịu được. Con thực rất ái mộ Tam vương gia” Nói tới đây Âu Mỹ Nhi hai má đỏ hồng.
”Để ta thử tìm cách” Âu Từ thở dài.
”Tạ phụ thân” Âu Mỹ Nhi vui vẻ rời đi. Cái chức Tam Vương phi nhanh chóng sẽ là của nàng.
Vũ Phong Thần ngủ một mạch tới chiều tà. Ngủ dậy tinh thần cũng khá hơn. Hắn gọi Mạc Thiên tới hầu hạ.
”Vương gia. Dương tiểu thư hẹn người sau khi tắm rửa hãy đến hoa viên” Mạc Thiên vừa đưa quần áo cho Vũ Phong Thần vừa nói.
”Được” Vũ Phong Thần gật đầu. Hắn vận một thân bạch y. Tao nhã không nhiễm bụi trần.
Hoa viên.
Dương Ngọc Lan chuẩn bị một bàn ăn cho hai người. Hai cây nến dài.
Còn xếp các cây nến ngắn thành hình trái tim. Xếp chậu hoa bao quanh hình trái tim bằng nến.
Dương Ngọc Lan đứng bên ngoài chốc chốc lại chỉnh khăn trải bàn ăn, chỉnh nến, chỉnh hoa.
Vũ Phong Thần đến thì bị cảnh tưởng làm cho ngây người. Nàng vì hắn mà chuẩn bị những thứ này?
Dương Ngọc Lan một thân lam y bước tới dắt tay Vũ Phong Thần bước vào hình trái tim.
Dương Ngọc Lan cúi xuống cầm bó hoa hồng. Nàng tặng cho Vũ Phong Thần.
”Ta thích ngươi. Ngươi có đồng ý làm người yêu của ta không? Có đồng ý sau này làm lão công của ta không?”
Gió thổi, mấy cánh hoa bay trong gió. Một thân bạch y, một thân lam y đứng
trong trời gió đầy cánh hoa. Muốn bao nhiêu lãng mạn liền có bấy nhiêu
lãng mạn.
Vũ Phong Thần không biết cái gì là người yêu cái gì là
lão công. Hắn chỉ biết Dương Ngọc Lan cũng thích hắn. Hắn một tay cầm bó hoa, một tay ôm Dương Ngọc Lan hôn lên trán nàng.
Rồi thâm tình nhìn nàng gật đầu một cái “Được”
Dương Ngọc Lan cười vui vẻ. Hai tay ôm thắt lưng Vũ Phong Thần. Nam nhân yêu nghiệt này là của nàng. Mãi mãi là của nàng.
Trong bóng tối Mạc Thiên trợn mắt nhìn cảnh ngoài hoa viên kia. Vị Dương tiểu thư kia thật bá đạo mới thu phục được Tam vương gia. Khung cảnh này
cũng đẹp đấy. Hắn nhìn xuống thân ảnh nữ nhân đang ngồi dưới chân hắn.
Tiểu Mai ngồi xổm, hay tay ôm má chăm chú nhìn tiểu thư nhà mình. Hai người
họ cũng thật xứng đôi. Nghĩ một chút, nàng lại ngẩng đầu nhìn Mạc Thiên.
Ánh mắt hai người chạm nhau, hai người cùng đỏ mặt, hai người cùng quay đầu đi nơi khác.
Ở góc bên kia, Âu Diệp ngồi trên bậc thềm góc khuất, tay càm túi hạt dưa. Vừa ăn vừa xem trò vui.
Sáng hôm sau, Dương Ngọc Lan đưa Vũ Phong Thần ra ngoài từ sớm. Để thực hiện kế hoạch: Hẹn Hò
Vũ Phong Thần rất ngoan, nàng nói gì cũng nghe theo.
Âu Mỹ Nhi mang một bát canh hầm đến trước cửa phòng Vũ Phong Thần “Tam vương gia có trong đó không?”
Mạc Thiên ra ngoài định đi gặp Tiểu Mai lại gặp ngay vị Âu tiểu thư, mặt
trát son phấn lòe loẹt “Vương gia đã ra ngoài rồi, phiền Âu tiểu thư rời đi”
Âu Mỹ Nhi nhìn Mạc Thiên, hắn cũng rất đẹp. Sau này nàng làm Tam vương phi hắn có phải sẽ hầu hạ nàng? “Vương gia đi đâu?”
Mạc Thiên “Không biết”
Hắn đóng cửa phòng rồi rời đi. Hắn mà ở thêm chắc mùi nước hoa của vị tiểu thư kia làm mũi hắn hỏng mất.
Âu Mỹ Nhi hậm hực giậm chân vài cái rồi về phòng. Sáng nay nàng dậy sớm
phân phó người làm canh vậy mà vương gia lại ra ngoài. Thật phụ công
nàng mà. Nhưng không sao, mưa dầm thấm lâu chắc chắn sẽ có ngày Tam
vương gia sẽ động lòng với nàng.
Âu Diệp cùng Tiểu Mai đang phơi nắng ngoài hoa viên. Mạc Thiên đến cùng họ phơi nắng, cùng họ trò chuyện. Nhàn nhã cả buổi sáng.
Vũ Phong Thần cùng Dương Ngọc Lan dạo phố.
”Ngươi xem, gian hàng kia đẹp quá”
”Ôi, lụa ở đây rất tốt nha”
”Trang sức rất đẹp”
”Đồ ăn vặt lạ quá, ta chưa bao giờ thử”
...
Dương Ngọc Lan ồn ào bao nhiêu thì Vũ Phong Thần tĩnh lặng
bấy nhiêu. Suốt quãng đường chỉ cầm tay nàng, theo nàng đến từng gian
hàng.
Dương Ngọc Lan, nàng đâu biết xung quanh bao nhiêu người say đắm nhìn
nàng. Tất thảy đều vì nhan sắc động lòng người của nàng a. Vũ Phong Thần ngẫm hắn có nên dịch dung cho nàng khi ra ngoài không?
”A, kẹo hồ lô. Đi mua, mua cho ta” Dương Ngọc Lan thấy kẹo hồ lô thì reo lên.
Vũ Phong Thần nhanh chóng mua năm cây kẹo hồ lô cho nàng “Sau này, ta sẽ học cách làm kẹo hồ lô. Sẽ làm cho nàng ăn mỗi ngày”
Dương Ngọc Lan nhìn Vũ Phong Thần “Lời này ngươi phải nhớ kỹ cho ta”
Vũ Phong Thần hôn lên trán Dương Ngọc Lan một cái “Sẽ nhớ kỹ”
”Ngươi, ngươi, rõ là giữa đường giữa chợ” Dương Ngọc Lan xấu hổ, hai má hồng hồng chỉ tay vào mặt Vũ Phong Thần quát nhẹ.
”Xấu hổ rất đáng yêu” Vũ Phong Thần cười cười nhìn nữ nhân đang xấu hổ quay mặt đi nơi khác.
”Đáng yêu cái đầu nhà ngươi” Dương Ngọc Lan vùng vằng đi trước, lại không để ý đâm sầm vào gốc cây liễu cổ thụ. Chân đập vào rễ cây.
”Có sao không?” Vũ Phong Thần lo lắng kiểm tra người Dương Ngọc Lan.
”Chân hơi đau. Chắc là không đi được rồi. Ngươi cõng ta đi” Dương Ngọc Lan
trắng trợn đòi cõng. Nếu song thân của nàng biết nàng không phép tắc như vậy chắc chắn sẽ phạt nàng.
”Nàng... có biết cái gì là Nam nữ
thụ thụ bất tương thân không?” Vũ Phong Thần nhìn Dương Ngọc Lan. Nữ
nhân này sao lại không giữ phép tắc như vậy? Chẳng phải Dương gia rất
gia giáo sao?
”Thụ thụ cái gì? Tương thân cái gì? Cõng một chút
có làm sao? Chỗ của ta họ còn ôm nhau, bế nhau khi họ còn chưa quen biết kia kìa” Dương Ngọc Lan thấy Vũ Phong Thần không chịu cõng có chút bực, liền quát lên.
”Được, ta cõng” Vũ Phong Thần xốc Dương Ngọc Lan
lên lưng mình. Chỗ của nàng? Chẳng phải là Dương gia sao? Trước nay hắn
chưa từng nghe nói Dương gia có người như nàng nói?
Hay là ở ngoại quốc, ngoại quốc lại có người như vậy?
”Ngoan” Dương Ngọc Lan ở trên lưng Vũ Phong Thần không kìm được mà xoa đầu hắn rồi cười khanh khách.
Vũ Phong Thần hơi cười. Nàng lại thích xoa đầu hắn sao? Tuy chỉ có song
thân của hắn từng xoa đầu hắn nhưng giờ phá lệ cho nàng xoa đầu cũng
được đi.
”Xem ai đây?” Hà Tư hoa hoa công tử cầm chiếc quạt màu hường phe phẩy. Đi đến chặn đường Vũ Phong Thần.
”Ngươi quen hắn?” Dương Ngọc Lan chỉ thẳng tay vào Hà Tư, cúi xuống hỏi Vũ Phong Thần.
”Không quen” Vũ Phong Thần lạnh lùng nhìn Hà Tư, giọng nói theo đó cũng kéo xuống lành lạnh.
”Nha nha. Không phải là hai ngươi quên ta đấy chứ? Xin tự giới thiệu ta là
Hà Tư, Hà đại công tử. Lần trước các ngươi hành ta thê thảm. Lần này ta
hảo hảo đòi lại gấp mười lần” Hà Tư một thân hồng y cùng chiếc quạt màu
hường phe phẩy.
”A! Hường đại công tử. Trong nhà tiểu nữ còn có
mẹ già em thơ. Người có thể bỏ qua cho tiểu nữ được không?” Dương Ngọc
Lan nhẹ nhàng nói.
”Mỹ nhân, ngươi về hầu hạ ta. Ta sẽ suy nghĩ”
Hà Tư bước đến định kéo Dương Ngọc Lan xuống. Nhưng Dương Ngọc Lan lại không phố hợp cứ ôm chặt cổ Vũ Phong Thần.
”Buông tay” Vũ Phong Thần lạnh lùng lên tiếng, âm thanh làm người ta run sợ.
”Ai, tình huynh muội của các ngươi cũng tốt nha! Được, ta cùng bắt hai ngươi về tính sổ” Hà Tư buông tay nham hiểm quan sát hai huynh muội kia.
”Huynh muội cái đầu ngươi. Hắn là lão công... à phu quân của ta. Ta đã thành
thân, cả đời chỉ hầu hạ hắn. Ngươi không có cửa đâu, đến cửa sổ thông
khí cũng không có” Dương Ngọc Lan quát lên. Tên khốn kia lại dám động
vào người nàng.
”Nương tử, đừng tức giận. Tổn hại tiểu hài tử” Vũ Phong Thần không những phối hợp mà còn phi thường phối hợp. Tạo nên vở
kịch một nhà ba người.
Dương Ngọc Lan lập tức đỏ mặt, hắn cũng diễn quá tốt đi. Giải Ảnh đế phải là của hắn.
”A! Vậy mà đã có tiểu hài tử sao? Với nữ nhân có mang? Chắc chắn sẽ rất thú vị!” Hà Tư nở nụ cười gian. Đời hắn chưa bao giờ vui vẻ cùng nữ nhân có mang nha. Hứa hẹn sẽ có cảm giác mới mẻ, hắn lại càng thích.
”Khốn nạn” Dương Ngọc Lan nhỏ tiếng chửi. Sau đó lại ghé tai Vũ Phong Thần“Hắn quá phiền phức, ta lấy thân phận ngươi dọa hắn nha!”
Vũ Phong Thần thấy nàng kêu phiền phức liền gật đầu.
”Ngươi, Hà Tư còn không mau nhìn xem ngươi đã đắc tội với ai? Nhìn cho kỹ mắt
hắn đi” Dương Ngọc Lan chỉ tay vào mắt Vũ Phong Thần.
Hà Tư ngước mắt nhìn chằm chằm mắt Vũ Phong Thần. Thiên a! Hắn chọc nhầm người rồi! Là người hoàng tộc, có mắt màu tím! Thảm rồi! Thảm rồi.
”Vũ Phong Thần” Dương Ngọc Lan trên lưng Vũ Phong Thần nói tên. Hừ, nàng không tin danh tiếng của hắn không dọa nổi Hà Tư.
Hà Tư quỳ trên mặt đất, liên tiếp dập đầu “Tam vương gia tha mạng, tiểu
nhân có mắt như mù. Vương gia tha mạng. Vương phi tha mạng”
”Ngươi còn dám ức hiếp nữ nhân ta dám giết ngươi. Nhớ cho ta, ta yêu cầu thứ
gì ngươi phải làm thứ đó” Dương Ngọc Lan quắc mắt nhìn nam nhân hồng y
quỳ trên đất.
”Tạ Vương gia khai ân, Vương phi khai ân” Hà Tư liên tiếp dập đầu.
”Ta đếm đến ba ngươi chưa cút khỏi đây, giết. Một... hai...” Dương Ngọc Lan vừa ăn kẹo hồ lô vừa nói.
Chưa đếm đến ba, bọn Hà Tư đã chạy mất hút, như chưa từng xuất hiện tại đây.
”Nương tử, nàng muốn đi đâu?” Vũ Phong Thần lúc này rất vui. Nàng lại tự nhận
là nương tử của hắn. Lại còn nói cả đời chỉ hầu hạ hắn.
”Ngươi,
cái gì mà nương tử? Lúc đó ta chỉ lấy cớ thôi” Dương Ngọc Lan đỏ mặt
phản bác. Nhưng mà được hắn gọi nương tử, lại có tiểu hài tử, nàng cũng
vui lắm. Dù vậy cũng phải làm giá. Phải thật chảnh.
”Nương tử,
không phải chính miệng nàng nói vi phu là phu quân của nàng? Không phải
chính miệng nàng nói cả đời chỉ hầu hạ ta?” Vũ Phong Thần vẫn tiếp tục
nháo.
”Ngươi... đã bảo chỉ là lấy cớ” Dương Ngọc Lan thẹn quá đập vào vai hắn.
”Nương tử, đừng tức giận. Vi phu sẽ hảo hảo yêu thương nương tử cả đời” Vũ Phong Thần vẫn nháo.
”Hừ vô lại. Về thôi” Dương Ngọc Lan hừ một cái cố tỏ ra không quan tâm
nhưng hai má vẫn đỏ hồng. Hảo hảo yêu thương nương tử cả đời. Nàng sẽ
không bao giờ quên câu này.
Suốt quãng đường về Âu phủ. Vũ Phong Thần chút chút lại gọi nương tử. Hắn thèm gọi Dương Ngọc Lan như vậy.
Dương Ngọc Lan cứ luôn miệng mắng hắn vô lại.
Ai nói Tam vương gia lãnh khốc? Ai nói Tam vương gia không có tâm? Ai
nói Tam vương gia vô tình? Và ai nói Tam vương gia luôn luôn nghiêm túc?
Nàng mà biết ai nói nàng liền đánh chết hắn. Tam vương gia của các người là đồ vô lại, vô liêm sỉ, thích nháo, thích cợt nhả trêu đùa người
khác.
”Vốn đã tính đi chơi đến tối mới về. Vậy mà lại đau chân phải về sớm” Dương Ngọc Lan than thở.
”Tỷ tỷ đừng buồn, sau này còn nhiều cơ hội” Âu Diệp bên cạnh vừa an ủi, vừa bóp chân cho Dương Ngọc Lan.
”Cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi”
”Nương tử, đi ăn cơm thôi” Tiểu Mai vừa dứt lời Vũ Phong Thần ngoài cửa liền lên tiếng.
Âu Diệp, Tiểu Mai, Mạc Thiên đều dừng hành động. Tiêu hóa lời nói của vị Tam vương gia lãnh khốc kia.
”Nương tử cái đầu ngươi, cút cho ta” Dương Ngọc Lan nhằm mặt Vũ Phong Thần ném chiếc hài trên tay.
”Nàng ám sát vi phu. Nào, nương tử ngoan ta đưa nàng đi ăn trưa” Vũ Phong
Thần đỡ lấy chiếc hài. Thoắt cái lại gần Dương Ngọc Lan đeo hài cho
nàng. Rồi bế nàng rời đị, mặc nàng quát mắng.
Âu Diệp, Tiểu Mai, Mạc Thiên ngớ ngác nhìn nhau.
Âu Diệp “Ta có tỷ phu rồi?”
Tiểu Mai “Ta có cô gia rồi?”
Mạc Thiên “Ta có Vương phi rồi?”
Nhận ra hai nhân vật chính đã rời đi. Ba người nhanh như cắt lao về phía đại sảnh. Phải làm rõ mọi chuyện.