Những ngày tháng sau đó yên bình như nước chảy, ở nơi yên tĩnh này, tâm trạng Ưu Vô Song đã yên bình đi nhiều.
Lưu đại thúc và Lưu đại má là người rất tốt, cho nên, nàng quyết định cùng Vân Nhi lưu lại nơi này.
Nơi dựa dẫm núi sông này, Ưu Vô Song cảm thấy tinh thần của mình đã tốt đi rất nhiều, hơn nữa, những ngày gần đây, tình trạng nôn nghén của nàng ngày càng kịch liệt, thật sự không thích hợp phiêu bạt.
Nàng mang thai đã ba tháng, tuy eo vẫn thon nhỏ, nhưng đây chính là lúc nôn nghén lợi hại nhất, lúc đầu, Lưu đại má và Vân Nhi vẫn không biết, nhưng sau khi nàng nôn nghén ngày càng lợi hại, cuối cùng cũng bị Lưu đại má phát hiện.
Sau khi biết được nàng mang thai, Lưu đại má không hề hỏi nhiều, cũng không khinh bỉ, mà ánh mắt nhìn Ưu Vô Song, lại thêm phần đau lòng.
Ánh mắt này, khiến Ưu Vô Song cảm thấy sống mũi cay cay.
Ngược lại là Vân Nhi, sau khi biết Ưu Vô Song mang thai, nàng ta rất kinh ngạc, nàng ta suýt nữa lỡ miệng, còn may là Ưu Vô Song kịp thời đánh trống lảng, nàng ta mới không để lộ thân phận của hai người.
Còn Lưu đại má có lẽ cũng biết nỗi khổ của hai người, cũng không hỏi Ưu Vô Song việc liên quan đến phụ thân của đứa bé, mà chỉ là càng thêm phần quan tâm Ưu Vô Song, thường nấu canh cho nàng.
Những ngày tháng như vậy trôi qua thật êm đềm, tựa như một gia đình, cực kì vui vẻ.
Lúc đêm khuya nhân tĩnh, Ưu Vô Song thỉnh thoảng lại nhớ đến Lãnh Như Tuyết, nhớ đến người nam nhân khiến lòng nàng tổn thương, khi nàng nhớ lại, lòng nàng vẫn đau, nhưng mà, nàng đã học cách che giấu đi cảm xúc của mình, dù cho tim đang rỉ máu, nhưng nhìn nàng vẫn cứ như không việc gì.
Nàng vốn dĩ không muốn giữ đứa con này lại, nhưng mỗi khi nàng đưa tay sờ nhẹ lên bụng thon nhỏ đó, cảm nhận nhịp đập khe khẽ trong ấy, thì nàng không nhịn được thầm rơi lệ.
Ở nơi núi rừng hoang vu này, nàng qua những ngày tháng cách biệt với thế giới bên ngoài, nàng hoàn toàn mất liên lạc với kinh thành, với hắn, đời này kiếp này, chắc sẽ không còn cơ hội gặp lại hắn?
Sau khi biết Ưu Vô Song quyết định ở lại đây, Lưu đại má cực kì vui mừng, còn con người Lưu đại thúc vốn dĩ trầm mặc ít nói, lần đầu tiên nở nụ cười với Ưu Vô Song.
Dưới sự giúp đỡ của Lưu đại thúc, bên cạnh ngôi nhà gỗ của Lưu đại thúc, một gian nhà nhỏ đơn giản được dựng lên, Ưu Vô Song và Vân Nhi, cứ như vậy mà định cư lại đó.
Khi rời khỏi xe ngựa, Vân Nhi có đem theo tay nải, lúc trốn khỏi bầy sói, đã đánh rớt trong rừng, về sau được Lưu đại thúc nhặt trở lại.
Đồ bên trong tay nải không nhiều, đó chính là những tấm ngân phiếu trước kia Ưu Vô Song tích góp cho mình, và hơn mười thỏi bạc, còn có một số trang sức ngọc bội thường ngày của Ưu Vô Song.
Ở đây, ngoài mua những thứ thường ngày cần dùng ra, căn bản không cần tiêu tiền, cho nên, tuy Ưu Vô Song mua thêm ít đồ, nhưng mà mười thỏi bạc ấy đã đủ dùng, căn bản không cần ngân phiếu.
Không phải lúc cần thiết, nàng cũng không muốn động đến ngân phiếu, bởi vì, trên ngân phiếu có kí tên của nàng, nếu như dựa vào mấy tấm ngân phiếu này đổi ngân lượng, nhất định sẽ khiến cho những người trong kinh thành chú ý.
Nàng bây giờ sống rất tốt, nàng không muốn bất kì người nào có liên quan đến kinh thành hay hắn làm phiền mình, làm phiền gia đình Lưu đại thúc.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Lưu đại má, Ưu Vô Song hồi thần lại từ trầm tư, vội bước ra, nói: “Lưu đại má, người gọi ta sao?”
Lưu đại má tươi cười, thân thiết đi qua nắm lấy tay Ưu Vô Song, nói: “Vô Song, hôm nay con trait a trở về, Lưu đại thúc có săn ít dã vị, một lát nữa hãy cùng Vân Nhi qua ăn một ít, nhân tiện quen biết với con trait a.”
Ưu Vô Song nhìn gương mặt hạnh phúc khi nhắc đến con trai của Lưu đại má, bất giác cũng cười nói: “Được!”
Chính trong lúc này, trong vườn của Lưu đại má xuất hiện một thiếu niên thân hình cao to, thiếu niên dung mạo không tuấn mĩ, chỉ là nước da có chút rám đen, khi ánh mắt của hắn ta rơi vào khuôn mặt của Ưu Vô Song, ánh mắt thoáng qua tia kinh ngạc, gương mặt rám đen phảng phất khẽ đỏ ửng, sau đó đưa mắt nhìn Lưu đại má đang cười nói với Ưu Vô Song, nhỏ tiếng nói: “Nương, phụ thân bảo người đi giúp đỡ.”
Lưu đại má quay đầu sũng nịnh nhìn con trai, sau đó nói với Ưu Vô Song: “Vô Song, hãy đợi một lúc, ta đi chút sẽ trở lại.”
Nói rồi, lại quở trách nhìn con trai, nói: “Lưu Hiên, sao thấy người cũng không hỏi, thật là, con hãy trò chuyện cùng Vô Song, một lát nữa sẽ ăn cơm.”
Nói rồi, Lưu đại má lớn bước đi vào trong.
Vị thiếu niên ấy vốn dĩ muốn vào trong nhà, nhưng vì câu nói sau cùng của Lưu đại má, hắn ta sững sờ tại chỗ, đi cũng không đúng, ở lại cũng không phải, khuôn mặt tuấn tú rám đen đỏ ửng lên.
Ưu Vô Song thấy bộ dạng lúng túng một thiếu niên thân hình cao lớn, không nhịn được ‘phụt’ cười thành tiếng.
Vị thiếu niên ấy nghe thấy tiếng cười ngẩn đầu lên, nhìn thấy nụ cười khuynh quốc khuynh thành trên mặt Ưu Vô Song, ngẩn người đi.
Ưu Vô Song thấy hắn ta sững sờ nhìn mình, cũng không để tâm, mà chỉ cười nói: “Ngươi chính là con trai của Lưu đại má sao?”
Thiếu niên nghe thấy lời của Ưu Vô Song, lúc này mới hồi thần lại, mặt càng đỏ thêm, hắn ta cúi đầu, nói: “Ta là Lưu Hiên. Để cô nương cười chê rồi.”
Ưu Vô Song thấy hắn ta có chút ngại ngùng, cũng không cười nữa, đi đến bên cạnh hắn, nói: “Lưu Hiên, ngươi không cần gọi ta là cô nương, ngươi hãy gọi ta là Vô Song như Lưu đại má đi!”
Lưu Hiên gật gật đầu, không nói gì nữa. Chỉ cúi gầm đầu, cơ thể có chút sững ra tại chỗ.
Lưu Hiên không nói gì, và Ưu Vô Song cũng không biết nên nói gì mới tốt, không khí nhất thời trở nên gượng gạo, nhưng mà, rất may, vào chính lúc này, trong nhà truyền lại tiếng gọi của Lưu đại má, Ưu Vô Song mới thở phào, bước vào trong nhà.