Trong một ngôi nhà gỗ đơn sơ, Ưu Vô Song lẳng lặng nằm trên giường, còn Vân Nhi lúc này đang lo âu nhìn nàng.
Trong nhà yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chim thánh thót từ bên ngoài truyền lại.
Đột nhiên, một trung niên phụ nhân nước da nâu đen, tay cầm một cái chén đi vào, phụ nhân cười với Vân Nhi, hỏi: “cô nương đừng lo lắng, tiểu thư nhà cô nương chỉ là không cẩn thận đập phải đầu, tạm thời hôn mê mà thôi, cô nương ấy rất nhanh sẽ tỉnh lại. Nào, ta vừa mới nấu một chút canh thị xương, cô nương hãy uống một chút đi.”
Vân Nhi vội đứng dậy, nhận lấy chén canh từ tay phụ nhân, cảm kích nói: “Cảm ơn Lưu đại má. Làm phiền người à.”
Lưu đại má cười hào sảng, nói: “Tiểu cô nương ngươi thật là, khách khí gì chứ? Nơi sơn thôn hoang dã này của ta, hiếm khi có khác đến, thường ngày Lưu đại thúc ngươi thường hay vào núi, một mình ta ở nhà rất chán, nay các ngươi đến, cùng bầu bạn với ta, ta vui còn không kịp nữa là!”
Nói rồi, Lưu đại má thấy Vân Nhi có chút ngại ngùng, ngập ngừng, lại cười nói: “Đói rồi phải không? Lưu đại thúc ngươi cũng sắp về rồi, ta đi chuẩn bị chút thức ăn, một lát đợi tiểu thư người tỉnh lại cũng có chút đồ lót bụng.”
Dứt lời, Lưu đại má quay người đi ra.
Vân Nhi nhìn chén canh xương nóng hổi trên tay, lòng đầy cảm kích.
Đêm hôm ấy, sau khi Ưu Vô Song hôn mê đi, nếu như không phải Lưu đại thúc nghe thấy tiếng khóc của nàng ta mà chạy đến, dạo mấy con sói đó chạy đi, thì bây giờ nàng ta và tiểu thư đã chôn thay nơi bụng sói rồi.
Dưới sự giúp đỡ của Lưu đại thúc, nàng ta mới có thể cứu được tiểu thư.
Đây là nhà Lưu đại thúc, Lưu đại thúc là một thợ săn trong núi, sống dưới chân núi, đây chính là nhà của họ, thường ngày, họ săn bắn, sau đó đem thú săn được xuống núi, đến tiểu trấn đổi đồ dùng cần cho gia đình.
Lưu đại thúc có đứa mấy đứa con trai, nhưng mà nay không có ở nhà, nghe nói là ra ngoài theo cao nhân học nghề, thường ngày rất ít khi về nhà.
Những điều này, Vân Nhi đều là biết được qua lời của Lưu đại má.
Lưu đại thúc người tuy tốt, nhưng tương đối trầm mặc, Lưu đại má thì ngược lại, là người rất nhiệt tình, việc này mới khiến Vân Nhi bớt lo lắng.
Nghĩ tới đây, Vân Nhi lại lo lắng nhìn Ưu Vô Song, tuy nhiên, chính trong lúc này, chỉ thấy lông mi dài của Ưu Vô Song khẽ động đậy, sau đó từ từ mở mắt ra.
Nhìn thấy Ưu Vô Song tỉnh lại, Vân Nhi bất giác kinh hỷ thất thanh nói: “tiểu thư, người tỉnh rồi? có cảm thấy không khỏe ở đâu không?”
Ánh mắt Ưu Vô Song có chút mơ màng, qua một lúc sau, nàng mới nhìn Vân Nhi, nhỏ tiếng hỏi: “Vân Nhi, chúng ta đang ở đâu vậy?”
Vân Nhi thấy Ưu Vô Song không sao, tảng đá trong lòng của được bỏ xuống, nàng ta kéo lấy tay Ưu Vô Song, nghẹn ngào nói: “Tiểu thư………người không sao thật rồi tốt quá……….người có biết không, người dọa nô tì sợ lắm……….”
Ưu Vô Song từ giường ngồi dậy, xoa xoa đầu vẫn còn chút cảm giác đau, sau đó nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Vân Nhi, cười nói: “Ngươi khóc gì, ngươi nhìn ta không phải vẫn khỏe sao? Đừng khóc nữa.”
Vân Nhi thút thít một lúc, cuối cùng cũng ngừng khóc, nhìn Ưu Vô Song, nhỏ tiếng nói: “Còn không phải là vì tiểu thư người sao, hại nô tì lo lắng hết cả một ngày…………”
Ưu Vô Song thấy Vân Nhi không còn khóc nữa, liền đánh trống lảng, hỏi: “Vân Nhi, chúng ta sao lại ở đây? Đây là đâu?”
Vân Nhi thấy Ưu Vô Song hỏi, liền đem việc xảy ra hôm qua kể với với Ưu Vô Song, rồi nói: “Tiểu thư, người có biết khi ấy nô tì sợ thế nào không, may nhờ có Lưu đại thúc đến kịp, nếu không, chúng ta đã………….”
Nói tới đây, Vân Nhi không nói tiếp nữa, chỉ thấy trên mặt vẫn còn vẻ kinh hãi.
Ưu Vô Song biết Vân Nhi thật sự rất sợ, cho nên, nàng đưa tay, nhẹ nhàng ôm lấy Vân Nhi: “Đừng sợ, chúng ta không phải đã không sao rồi sao? Đã qua rồi, đừng sợ nữa.”
Vân Nhi gật gật đầu, nàng ta đột nhiên nhìn Ưu Vô Song, nói: “Tiểu thư, chúng ta ở đây, lục vương gia không tìm thấy chúng ta, nhất định là rất lo lắng, vậy thì phải làm sao?”
Biểu tình trên sắc mặt Ưu Vô Song khẽ thay đổi, nàng trầm mặc một lúc, mới nhỏ tiếng nói: “tìm không được thì tìm không được, ta thiếu hắn ta đã đủ nhiều rồi, như vậy cũng tốt, tìm không thấy chúng ta, hắn ta có thể an tâm trở về kinh thành làm vương gia của hắn ta.”
Vân Nhi có chút do dự, nàng ta đang định nói gì, đột nhiên Lưu đại má đi vào, nhìn thấy Ưu Vô Song ngồi dậy, liền cười nói: “Tiểu thư đã tỉnh rồi à? Đúng lúc lắm, đi rửa mặt ăn cơm nào.”
Ưu Vô Song liếc nhìn người phụ nhân nước da nâu đen, cực kì dễ gần này, biết bà ta chính là Lưu đại má mà Vân Nhi nói, cho nên mỉm cười hành lễ với Lưu đại má: “Cảm ơn Lưu đại má, ta không phải là tiểu thư gì, Lưu đại má cứ gọi ta là Song Nhi.”
Lưu đại má cũng không dây dưa, mà cười nói: “Được thôi, Vô Song, Lưu đại thúc đã trở về, các người hãy cùng ra ăn chút đồ đi! Đừng để bụng đói!”
Nói rồi, Lưu đại má không đợi Ưu Vô Song nói gì, liền như một cơn gió, quay người rời khỏi.
Ưu Vô Song nhìn theo bóng dáng của Lưu đại má, khóe môi khẽ nhướn lên nụ cười, Lưu đại má này tính tình thẳng thắn, nàng rất thích.
Vân Nhi cầm lấy một chiếc áo ngoài nhẹ nhàng khoác lên cho Ưu Vô Song, nhìn thấy nàng nhìn phía ngoài cửa mà xuất thần, liền hỏi: “tiểu thư, người đang nghĩ gì vậy?”
Ưu Vô Song cười, đón lấy áo khoác từ tay Vân Nhi, mặc vào, nói: “Không có gì, Vân Nhi, Lưu đại má này thật sự là một người rất nhiệt tình.”