Thấy hai người đương đầu không ai nhường ai, Jo Kyu Sik cảm thấy bản thân hết cách, hắn ta sợ hai người lại có hành động xung đột gì, nhanh chóng nói với Jo Kyu Jong: “Đại hoàng huynh hôm nay sao lại đến phủ của Thất hoàng đệ?”
Jo Kyu Jong cười nhẹ một tiếng, đáp: “Lục hoàng đệ biết rồi còn vờ hỏi, hôm nay bổn thái tử tới đây là tìm Lục hoàng đệ về, phụ hoàng nói, vài ngày nữa công chúa Tử Việt quốc sẽ đến, hy vọng lục hoàng đệ sớm ngày về cung, chuẩn bị nghênh đón công chúa Tử Việt quốc.”
Nghe lời nói của Jo Kyu Jong, Jo Kyu Sik bất giác cười khổ một cái, xem ra, phụ hoàng căn bản không định bỏ qua cho hắn ta, công chúa Tử Việt quốc này, hắn thật sự không muốn cưới mà, phải làm sao đây?
Jo Kyu Sik có chút khổ não nhìn Jo Kyu Hyun, bỗng nhiên mắt sáng lên, hắn bước đến gần Jo Kyu Hyun, kéo tay Jo Kyu Hyun, nói: “Thất hoàng đệ, không phải đệ sắp từ Lee Sung Min sao? Vậy đệ xin ý chỉ của phụ hoàng, để công chúa Tử Việt quốc kia trở thành chính phi của đệ được không?”
Dung mạo tuấn mĩ của Jo Kyu Hyun khẽ co giật, giận dữ đẩy Jo Kyu Sik ra, lạnh lùng nói: “Cút về Lục vương phủ của huynh đi!”
Bị Jo Kyu Hyun vô tình cự tuyệt, Jo Kyu Sik chỉ còn cách đi về phía Jo Kyu Jong, mặt nhăn nhó nói: “Đại hoàng huynh, huynh không thể bỏ qua cho đệ sao? Huynh rõ ràng biết, đệ không muốn cưới công chúa Tử Việt quốc kia.”
Jo Kyu Jong cũng bản mặt vô tình nhìn Jo Kyu Sik, lãnh đạm nói: “Lục hoàng đệ, đây là ý chỉ của phụ hoàng, bổn thái tử không thể giúp được, Lục hoàng đệ hãy ngoan ngoãn theo bổn thái tử về cung gặp phụ hoàng đi!”
Jo Kyu Sik biết mình không thể thoát khỏi tay đại hoàng huynh, chỉ còn cách đi đến bên cạnh Jo Kyu Jong.
Còn Jo Kyu Jong chỉ cười nhẹ một tiếng, đột nhiên nói với Jo Kyu Hyun: “Thất hoàng đệ, ngày mai bổn thái tử hoan nghênh thất hoàng đệ và Thất vương phi đại giá! Cáo từ!”
Dứt lời, Jo Kyu Jong không quay đầu đưa Jo Kyu Sik rời khỏi.
Nhìn theo hình bóng của Jo Kyu Jong và Jo Kyu Sik, Jo Kyu Hyun đột nhiên quét hết tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất.
Chỉ thấy sắc mặt hắn trầm, hắc mâu phóng ra tia lửa, cắn răng nói: “Lee Sung Min! Nam nhân đáng chết! Ngươi hãy đợi đấy, bổn vương tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!”
Sắc mặt Jo Kyu Hyun tái xanh, đôi tay nắm chặt với nhau, hễ hắn nghĩ tới việc khi nãy ánh mắt dịu dàng của Jo Kyu Jong nhìn Lee Sung Min, là hắn tức đến mức muốn giết người! Nam nhân đó, ngang nhiên dám trước mắt hắn vượt tường, không những câu dẫn Lục hoàng huynh, mà còn dính líu đến Đại hoàng huynh, thậm chí còn không biết liêm sỉ sà vào lòng đại hoàng huynh ngay trước mặt hắn.
Hơn nữa cậu ta còn nôn nóng trước mặt Đại hoàng huynh nói ra việc hắn muốn từ cậu ta, chắc là muốn sau khi từ cậu ta, cậu ta lại tiếp tục leo lên đến nơi Đại hoàng huynh?
Hừ, đúng là một tiện nhân không biết liêm sỉ!
Jo Kyu Hyun lúc này tựa như là con sư tử đang bạo nộ, ngay cả chính hắn cũng không hiểu bản thân tại sao nam nhân khác để tâm đến Lee Sung Min hắn lại tức giận.
Người đang trong cơn phẫn nộ như hắn, thậm chí không phát hiện, biểu hiện của hắn rất để tâm đến Lee Sung Min, khi thấy Jo Kyu Jong có cử chỉ dịu dàng với cậu thì hắn mới phẫn nộ như vậy.
—————————————————————
Lee Sung Min vui vẻ trở về viện lạc, và nụ cười của cậu hóa đá ngay.
Bởi vì, cậu thấy Kim Tae Yeon và mấy a hoàn đang đứng trong viện lạc, còn Eun Jung, đang quỳ dưới đất, một a hoàn hung dữ đang không ngừng tát nàng ta.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lee Sung Min nổi cơn giận, cậu lớn bước đi về phía trước, đẩy mạnh a hoàn kia ra, sau đó kéo Eun Jung từ dưới đất dậy, tức giận nói với Kim Tae Yeon: “Ngươi đang làm gì vậy? Dựa vào gì mà đánh người?”
Thấy sự xuất hiện của Lee Sung Min, Kim Tae Yeon trước tiên là khẽ sửng sốt, nhưng mà ả ta rất nhanh đã kiêu căng ngẩng cao đầu, chế giễu nhìn Lee Sung Min, nói: “Ta còn tưởng là ai nữa chứ thì ra là tiểu tử thối nhà ngươi! Bổn thị nhân đang định tìm ngươi tính sổ, không ngờ ngươi tự tìm tới! Xem ra, bổn thị nhân hôm nay vận khí không tệ đây!”
Lee Sung Min kéo Eun Jung ra sau lưng mình, lạnh lùng nhìn Kim Tae Yeon, hàn giọng nói: “Kim Tae Yeon, bổn thiếu gia tính khí không tốt lắm, ngươi tốt nhất co đuôi lên cút ra khỏi viện lạc! Nếu không, đừng trách bổn thiếu gia không khách sáo!”
Trong mắt của Kim Tae Yeon, Lee Sung Min chỉ là một là nô tỳ nho nhỏ, ả ta làm sao để Lee Sung Min trong mắt chứ? Cho nên, khi ả nghe thấy lời lẽ không chút khách sáo của Lee Sung Min, cả người bất giác giận run, chỉ thẳng vào Lee Sung Min, hét: “Ngươi chẳng qua chỉ là một tiện tỳ, cả gan dám gọi tên bổn thị nhân? Người đâu, dạy dỗ tiện tỳ không biết trời cao đất dày này cho bổn thị nhân!”
Thấy hai a hoàn đang tiến tới, ánh mắt Sung Min thoáng qua tia khinh bỉ, nhìn Kim Tae Yeon, cười nhạo nói: “Kim Tae Yeon, ngươi chẳng qua chỉ là công cụ làm ấm giường của Jo Kyu Hyun, ngươi còn tưởng ngươi là Thất vương phi sao?”
Ngữ khí nhạo báng của Lee Sung Min, khiến Kim Tae Yeon tức vô cùng tức giận, ả tuy rằng thân là thị nhân, nhưng lại được Jo Kyu Hyun cực kì sủng ái, trong phủ, không một hạ nhân nào gặp ả mà không cung cung kính kính? Nay bị một a hoàn cười nhạo như vậy, ả làm sao nhịn được cơn giận?
Chỉ thấy ả đi về trước một bước, giơ cao tay, sau đó giáng mạnh xuống Lee Sung Min.
Nhưng Lee Sung Min nào để ả như ý, cậu nhanh tay lẹ mắt, nắm lấy tay mà Kim Tae Yeon định tát mình, sau đó nhẹ nhàng đẩy một cái, Kim Tae Yeon ngã nhào xuống đất, cười lạnh một tiếng nói: “Kim Tae Yeon, ngươi muốn đánh ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách!”