Các a hoàn và bọn tiểu tốt (ôsin nam) nghe thấy lời của Lee ma ma, lập tức không quan tâm đến Lee Sung Min, tiếp tục tiến vào nhà.
Lee Sung Min tức giận vô cùng, cậu phẫn nộ nhìn Lee ma ma, đang định nói gì, bỗng sau lưng truyền lại âm thanh lạnh lùng: “Lee ma ma, là ai cho ngươi to gan như vậy cả gan dám tự tiện lục soát viện lạc của vương phi?”
Lee ma ma vốn dĩ khí thế kiêu căng, bởi vì hôm nay bà ta đem theo rất nhiều người đến đây, và bà ta vốn không e sợ người vương phi đã thất sủng này, nhưng, khi thấy Lee Joon dìu Eun Jung xuất hiện sau lưng Lee Sung Min, khuôn mặt kiên định cuối cùng cũng biến sắc.
Ánh mắt Lee ma ma thoáng qua tia hoảng sợ, cơ hồ như thay đổi cả sắc mặt, trên mặt lộ ra nụ cười khó coi, nói: “Là Lee Joon thị vệ à, sao ngươi lại ở đây?”
Lee Joon cười lạnh, bỏ Eun Jung ra, lớn bước đi đến trước mặt Lee ma ma, lạnh lùng nói: “Lee ma ma, ngươi thân là quản gia của thất vương phủ, sao lại không biết quy tắc như vậy? Vương phi dù có thế nào cũng là chủ tử, đây là thái độ ngươi đối với chủ tử sao?”
Nghe thấy lời nói của Lee Joon, Lee ma ma tức đến nổi mặt hết đỏ rồi lại trắng, nhưng mà, bà ta lại không thể cãi lại lời của Lee Joon, bởi vì, Lee Joon không chỉ là thị vệ thân cận của Jo Kyu Hyun mà còn là tâm phúc của hắn, địa vị trong thất vương phủ, vượt qua một ma ma như bà ta nhiều.
Cho nên, dù trong lòng bà ta thập phần bất mãn, cũng không thể không cười, đáp: “Joon thị vệ hiểu lầm rồi, lão nô vốn không có bất kính với vương phi, chỉ là tiện tì kia, làm sai việc, trừng phạt ả ta là trách nhiệm của lão nương, mong Joon thị vệ đừng làm khó lão nương.”
Nghe thấy lời của Lee ma ma, Lee Sung Min cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi không ý bất kính với bổn vương phi? Lão yêu bà, ngươi rõ ràng biết Eun Jung là người của ta, nhưng lại vì muốn lấy lòng Kim Tae Yeon mà bán Eun Jung đến thanh lâu, tâm tư ngươi thật hiểm độc! Ngươi còn để vương phi ta trong mắt sao?”
Lee ma ma hận đến cắn chặt răng, bà ta đương nhiên không để một vương phi thất sủng trong mắt, thái độ bà ta bây giờ mềm xuống, chẳng qua chỉ vì kinh sợ Lee Joon!
Nhưng, bây giờ bà ta lại không thể cãi lại Lee Sung Min, cho nên chỉ có thể không cam tâm mà nói: “Vương phi hiểu lầm lão nô rồi, lão nô vốn không có ý này!”
Lee Sung Min hừ một tiếng, khinh bỉ nhìn Lee ma ma, lớn tiếng nói: “Lee ma ma, ngươi về nói với Kim Tae Yeon, bảo ả có gì cứ tìm bổn vương phi, đừng có đánh chủ ý đến Eun Jung (kiếm chuyện với Eun Jung), nếu không, bổn vương phi tuyệt đối không để ả sống yên ổn.”
“Việc này?” Trong mắt Lí ma ma thoáng qua tia không cam, nói: “Vương phi, Eun Jung làm rách chiếc váy mà vương gia tặng cho Kim thị nhân, nếu như lão nô không trách phạt, lão nô không có cách nào giao phó với Kim thị nhân! Xin vương phi đừng làm khó lão nô.”
Đây rõ ràng là mượn lí do, lão yêu bà này, hôm nay rõ ràng là muốn mượn việc của Eun Jung mà làm khó cậu, Lee Sung Min trong lòng phẫn nộ, cậu bước lên trước một bước, cười lạnh nói: “Lee ma ma, ngươi sợ Kim Tae Yeon, không lẽ không sợ bổn vương phi? Hay là, ngươi căn bản không để bổn vương phi trong mắt?”
Nói đến đây, Lee Sung Min lại ngừng lại, trừng mắt nhìn Lee ma ma, lại lạnh lùng hét: “Lũ nô tài tư lợi các ngươi! Có phải bởi vì bổn vương phi thất sủng, thì từng người từng người không để bổn vương phi trong mắt? Có phải trong lòng nghĩ, đắc tội một vương phi thất sủng vốn không có gì to tát, bởi vì, bổn vương phi sẽ không làm gì các ngươi? Còn đắc tội Kim Tae Yeon, các ngươi sẽ có rất ít ích lợi? Tiếc là, Lee ma ma, ngươi nghĩ sai rồi!”
Dứt lời, Lee Sung Min bỗng giơ mạnh tay lên cao, với tốc độ cực nhanh tát Lee ma ma một bạt tay, sau đó tức giận quát: “Nói cho các ngươi biết, bổn vương phi không dễ động vào đâu! Nếu như lần sau, còn dám động đến một cọng lông của Eun Jung, bổn vương phi tuyệt đối sẽ cho các ngươi biết, thế nào là sống không bằng chết!”
Câu phía sau là Lee Sung Min học từ Jo Kyu Hyun, nhưng mà xem ra, hiệu quả không tồi, bởi vì, các a hoàn và tiểu tốt mà Lee ma ma đem đến đều bị dọa đến mặt trắng bệt.
Lee ma ma che lấy khuôn mặt sưng đỏ, không dám tin mà nhìn Lee Sung Min, tức quá hóa giận mà hét: “Ngươi dám đánh ta?”
Trong mắt Lee Sung Min thoáng qua tia cười lạnh lẽo, nhìn Lee ma ma, cười nhạo nói: “Sao? Bổn vương phi không đánh được ngươi sao? Ngươi thân là quản sự của vương phủ, nhưng lại không phận nô tài, dám đem người tự tiện lục soát viện lạc của bổn vương phi, bổn vương phi đánh ngươi một bạt tay, không lẽ là sai?”
Lee ma ma trong lòng căm hận cực đỉnh, bà ta oán hận nhìn Lee Sung Min, căm hận nói: “Hay, hay cho một vương phi bị thất sủng như ngươi”
Nói xong, Lee ma ma dẫn theo cả bọn người quay lưng đi ra.
“Chờ đã!” Lee Sung Min nhanh chóng chặn Lee ma ma lại, lạnh lùng cười: “Lee ma ma, đây là thái độ ngươi đối với chủ tử sao?”
Lee Sung Min hôm nay quyết định thiết lập uy tín trước bọn hạ nhân này, làm sao dễ dàng để Lee ma ma rời khỏi?
Nghe thấy lời của cậu, sắc mặt Lee ma ma nhất thời trắng bệt, ánh mắt đầy oán hận, bà ta cắn răng, cực kì không cam tâm hành lễ với Lee Sung Min, nghiến răng nói: “Lão nô cáo lui.”
Khóe môi Lee Sung Min giương lên nụ cười, sau đó quát: “Cút đi!”
Lee ma ma oán hận nhìn Lee Sung Min, sau đó mặt tức xanh, một lời cũng không nói quay người rời khỏi.
Lee Sung Min khinh miệt cười nhẹ, sau đó đến bên Eun Jung, cười nói: “Ổn rồi, Eun Jung, sau này không ai dám bắt nạt ngươi nữa đâu! Mấy bọn tư lợi ấy nếu lại ức hiếp ngươi, ngươi cứ nói với ta.”