Đây, chính là người nữ nhân hắn yêu sao? Ưu Vô Song hai tay vô thức siết chặt lại, trong lòng đau nhói, môi nàng cắn đến trắng bệch, muốn bình tĩnh quay người trở vào phủ hay là gỉa vờ không để tâm để đi ngang qua họ, nhưng nàng phát hiện, chân nàng như bị đóng chặt trên mặt đất, nặng ngàn cân, căn bản không thể cử động.
Ưu Vô Song từ bỏ ý nghĩ trốn tránh, ánh mắt nàng lướt qua người nữ nhân kia, một lần nữa rơi trên người Lãnh Như Tuyết, cơ thể nhỏ bé của nàng khẽ run lên, ánh mắt nàng mang tia cầu xin, cầu xin người nam nhân này có thể nói với nàng, đây chỉ là hiểu lầm.
Nếu như như vậy, nàng sẽ tin hắn, chỉ cần hắn chính miệng nói với nàng.
Nhưng, tim Ưu Vô Song, một lần nữa lại vì hành động vô tình của hắn mà tan vỡ, ánh mắt của hắn từ từ từ người nàng thu lại, rơi xuống trên người người nữ nhân yếu đuối kia, nở nụ cười ôn nhu, dùng ngữ khí ôn nhu trước nay chưa từng có nói: “Liên Đường, nàng hãy vào trong nghỉ ngơi trước đi, những việc khác, ta sẽ từ từ nói với nàng, được không?”
Là Liên Đường? Ưu Vô Song chỉ cảm thấy lòng mình, phút chốc rơi xuống vực sâu vạn trượng, biểu tình trên mặt nàng bỗng chốc cứng đờ, máu dường như cô đọng lại.
Một cảm giác cay đắng theo từng cơn đau nhói mà xuyên tim, mà tràn ngập lòng nàng, một cảm giác tuyệt vọng bao phủ lấy nàng.
Thì ra người nữ nhân này tên là Liên Đường, thì ra, trong khuôn viên to lớn này, loài hoa Liên Đường to lớn kia là hắn vì người nữ nhân này mà trồng, khi ấy, nàng từng hiếu kì, Lãnh Như Tuyết rõ ràng không thích thưởng hoa, nhưng lại hoa phí tâm tư, trồng một mảng lớn Liên Đường.
Và nay, nàng cuối cùng đã hiểu, cũng biết được dụng ý mà hắn trồng loài hoa ấy.
Nàng là gì chứ? Người nữ nhân tên là Liên Đường này mới là người nhân nhi mà hắn nhớ nhung bấy lâu sao?
Ưu Vô Song cảm thấy bản thân như con hề, bị người khác đùa giỡn trong tay, cư nhiên không hề hay biết, tự cho rằng tìm được hạnh phúc đích thực, nhưng tất cả những bong bóng hoa lệ này, đầu vì nữ tử tên Liên Đường kia mà xuất hiện, căn bản không là gì.
Chính trong lúc Ưu Vô Song đang trầm tư, người nữ tử tên Liên Đường kia bỗng nhiên kéo lấy tay áo Lãnh Như Tuyết, gương mặt yếu đuối kia lộ vẻ lo sợ bất an, e dè nhìn Ưu Vô Song, sau đó cúi đầu, nhỏ nhẹ nói với Lãnh Như Tuyết: “Tuyết Nhi ta sợ……”
Sợ? Ả ta cư nhiên dám đến đây, ả còn biết sợ sao? Ả ta sợ người vương phi chưa qua cửa này ức hiếp ả sao? Bờ môi cứng đờ của Ưu Vô Song khẽ nhướng lên nụ cười tự cười nhạo, hai tay nàng nắm chặt, móng tay đâm sâu vào trong thịt, nhưng nàng cư nhiên không có cảm giác.
Lòng Lãnh Như Tuyết cực kì phức tạp, ánh mắt lộ ra sự đau khổ và thất vọng của Ưu Vô Song khiến tim hắn đau.
Hắn không ngờ, Liên Đường sáng sớm đứng đợi hắn trước cửa thất vương phủ, hắn căn bản không biết Liên Đường đột nhiên đến đây!
Hắn hôm nay định như mọi ngày, lên tảo triều, nhưng, khi hắn vừa bước ra khỏi cửa phủ, đã thấy cơ thể yếu đuối của Liên Đường đứng trước gió lạnh run rẩy.
Ả nhìn thấy hắn liền khóc, và ôm lấy hắn, nói là ả sợ, ả ta không dám một mình ở trong biệt viện mà hắn chuẩn bị cho ả ta, ả ta nhớ hắn.
Còn hắn có làm sao cũng không ngờ, Ưu Vô Song lại sáng sớm ra cửa, bắt gặp ngay hắn và Liên Đường.
Nhìn thấy sự tổn thương và không dám tin trong mắt nàng, hắn muốn nói với nàng, đây không phải như những gì nàng thấy, nhưng, khi hắn nhìn thấy vẻ bất lực yếu đuối, sắc mặt trắng bệch của Liên Đường, làm sao hắn nói ra lời được.
Nay cách duy nhất, chính là an bài nơi ở tốt cho Liên Đường, sau đó từ từ giải thích với nàng.
Nghĩ tới đây, Lãnh Như Tuyết nhìn bộ dạng e dè của Liên Đường, bất giác thầm thở dài, chỉ còn cách dụ ngọt: “Liên Đường, đừng sợ, vào trong nghỉ ngơi trước, được không?”
Liên Đường cúi đầu, trầm mặc không nói, nhưng mà, tay của ả ta, vẫn níu lấy tay áo Lãnh Như Tuyết, phảng phất như sợ khi ả ta buông tay, hắn sẽ biến mất.
Lãnh Như Tuyết không còn cách nào, hắn nhìn Ưu Vô Song bằng ánh mắt xin lỗi, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay Liên Đường níu tay áo hắn, đưa ả ta, vào trong thất vương phủ.
Ưu Vô Song chỉ cảm thấy lòng chua chát, một cơn lạnh dâng từ sâu thẳm trong tim lên, mở to mắt nhìn hắn nắm lấy tay nữ tử khác, lúc bước ngang qua người nàng ở cửa, hắn thậm chí không liếc nhìn nàng một cái!
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân sau lưng ngày càng xa dần, nước mắt nàng nhịn bấy lâu cuối cùng cũng từ từ lăn dài trên má, sau đó từng giọt từng giọt rơi trên nền đất lạnh băng.
Sau khi Lãnh Như Tuyết rời đi, Vân Nhi bước đến bên cạnh Ưu Vô Song, lo lắng nói: “Tiểu thư…..”
Ưu Vô Song phảng phất như mất đi tri giác, căn bản không nghe được Vân Nhi nói gì, nàng chỉ vô thức muốn rời khỏi nơi này, nàng không muốn nhìn thấy người nam nhân ấy nữa.
Nàng dang bước chân cứng đờ, từng bước từng bước, đi về phía trước, sắc mặt nàng trắng bệch, đôi mắt vô hồn, nàng cứ như một cái xác không hồn, đi về phía trước một cách máy móc. Đối với những lời hô gọi lo lắng của Vân Nhi, hoàn toàn không nghe thấy.
Vân Nhi thấy Ưu Vô Song như vậy, trong lòng lo lắng vô cùng, nàng ta muốn quay lại nói với Lãnh Như Tuyết, nhưng lại không yên tâm Ưu Vô Song, cắn môi, dặm chân, đi theo sau.
Chủ tớ hai người, cứ như vậy không mục đích mà đi, không biết qua bao lâu, Ưu Vô Song vẫn không có ý dừng lại, bởi vì, trong đầu nàng hoàn toàn là cảnh tượng khi nãy Lãnh Như Tuyết ôm lấy Lãnh Như Tuyết đi ngang qua người nàng, lòng nàng, đang rỉ máu, trái tim đau đớn khôn cùng, cả người nàng dường như tê dại.