Hắn cho rằng bản thân đã quên nàng, nhưng khi thân ảnh yếu đuối đơn bạc của ‘nàng’ một lần nữa xuất hiện trước mắt hắn, gương mặt trắng bệch hao gầy đầy nước mắt của ‘nàng’, đầy bi ai cầu khẩn nhìn hắn, hắn phút chốc mềm lòng.
Hắn cuối cùng cũng không nhịn được đi đến trước, ôm ‘nàng’ vào lòng, dù cho trong đầu hắn vì thoáng qua gương mặt nghiêng thành mà khẽ do dự một giây.
Trong lời khóc than của ‘nàng’, hắn mới biết, những năm nay, ‘nàng’ sống không tốt tí nào, bởi vì ‘nàng’ không còn thân trinh nữ, cho nên trong đêm tân hôn, phu quân ‘nàng’ tức quá hóa thẹn, phủi áo bỏ đi.
Từ đó về sau, đối với ‘nàng’ không hỏi không nghe, trăm phần lạnh nhạt, thậm chí, để mặc co tì thiếp trong phủ ức hiếp ‘nàng’, hành hạ nàng.
Chính trong lúc ‘nàng’ không còn chịu đựng được nữa, cuối cùng, trong một ngày, ‘nàng’ phẫn nộ tát người tiểu thiếp mà hắn ta sủng ái nhất một bạt tay, nhưng hành động này lại đem đến tai họa càng lớn cho ‘nàng’!
Bởi vì, người tiểu thiếp đó đã mang thai, vì một bạt tay của ‘nàng’ mà mất đi đưa con.
Vì sự chỉ khống chỉ người tiểu thiếp, ‘nàng’ bị phu quân bạo đánh một trận, sau đó cho ‘nàng’ hưu thư, đuổi ra khỏi phủ.
‘nàng’ thực sự không còn cách nào, lại một thân nữ tử đơn độc không nơi nương tựa, cho nên, mới tới tìm hắn.
Nhìn dung mạo tiều tụy của ‘nàng’, hắn làm sao có thể không quan tâm? Suy cho cùng, tất cả đều do hắn gây ra, nếu như, nếu như khi ấy, hắn không lấy đi cơ thể của ‘nàng’, vậy thì, ‘nàng’ bây giờ sẽ không bị phu quân lạnh nhạt, càng không bị từ khỏi phủ.
Hắn kì thực cũng biết, hắn khó khắn lắm mới có thể thuyết phục tiểu nữ nhân đồng ý trở thành vương phi của hắn một lần nữa, và ngày đại hôn của hắn và nàng gần đến, nếu như bị nàng biết được, e là không biết nàng sẽ nghĩ thế nào!
Nhưng dù là như vậy, hắn lại không thể không quan tâm, vì dù sao ‘nàng’ cũng là người nữ nhân đầu tiên của hắn, trong lòng hắn đối với ‘nàng’ vẫn còn mấy phần tình ý, tình cảm trước kia, không phải nói dứt là có thể dứt, hơn nữa, đối với việc nàng gặp phải, hắn còn có vài phần tự trách.
Một trận gió lạnh thổi qua, Lãnh Như Tuyết hít một hơi sâu, từ chuyện xa xưa, hồi thần lại.
Hắn nhìn ánh đèn nơi Vô Trần điện xa kia, khẽ thở dài, sau đó quay người, đi về phía thư phòng.
Hắn biết, hắn không thể giấu được nàng bao lâu, kì thực, hắn cũng không muốn giấu nàng, hắn chỉ là, muốn sắp xếp nơi ở tốt cho ‘nàng’ sau này, sau đó mới nói rõ với nàng, hy vọng nàng có thể hiểu cho hắn.
Đêm, trầm xuống trong lặng lẽ.
Hai trái tim khó khăn lắm mới hòa làm một, nay lại trong một đêm tối bình thường như vậy, khẽ thay đổi.
Một đêm không chợp mắt, khiến Ưu Vô Song nhớ đến một người, đó là Lãnh Như Phong.
Lãnh Như Phong là huynh đệ cùng mẫu thân với Lãnh Như Tuyết, tình cảm hai cực tốt, đối với việc của Lãnh Như Tuyết, hắn ta nhất định biết.
Dù là Lãnh Như Tuyết có ý giấu nàng, vậy thì nàng không thể ngồi đó đợi chết, bởi vì nàng là Ưu Vô Song, là Ưu Vô Song kiên cường, dù cho trái tim đau đớn khôn cùng vẫn không chịu thỏa hiệp.
Dù Lãnh Như Tuyết không nói, vậy nàng sẽ tự đi hỏi rõ! Nếu như trong lòng Lãnh Như Tuyết yêu người khác, vậy thì nàng sẽ thành toàn hắn, dù cho lòng nàng không nỡ. Nhưng nàng tuyệt đối không gả cho người không yêu nàng!
Lúc trời đã sáng, Ưu Vô Song mới khép đôi mắt sưng mọng lại, và khi nàng mở mắt lần nữa, trời đã sáng hẳn.
Nàng không đợi Vân Nhi lại gọi, lần đầu bản thân tự dậy, lau rửa mặt xong, mới dẫn theo Vân Nhi còn đang mù mờ đi về phía cửa lớn của thất vương phủ.
Tuy nhiên, mọi việc luôn có ngoài ý muốn.
Ở cửa của thất vương phủ, Ưu Vô Song cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh không nguyện ý nhìn thấy.
Lãnh Như Tuyết một thân bạch y, cơ thể cao lớn đang đứng ở ngoài cửa, trong lòng hắn, đang ôm chặt một nữ tủ thân hình nhìn rất yếu đuối.
Vị nữ tử ấy mặc y phục đạm sắc, tóc đen dài, xõa xuống vai, che đi dung mạo nằm trong lòng Lãnh Như Tuyết.
Ưu Vô Song chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, máu toàn thân phút chốc ngừng chảy, nàng vội dừng bước chân, hai mắt nhìn chằm chằm hai người ôm chặt lấy nhau ngoài cửa.
Vân Nhi theo sau lưng Ưu Vô Song, nàng ta không nhìn thấy Lãnh Như Tuyết, nàng ta chỉ nhìn thấy Ưu Vô Song dừng lại, bất giác có chút kì lạ hỏi: “Tiểu thư, người sao lại……”
Tiếng của Vân Nhi vì nhìn thấy hai người ôm nhau ngoài cửa mà phút chốc nghẹn lại.
Tiếng nói của nàng ta, cuối cùng cũng kinh động đến Lãnh Như Tuyết, Lãnh Như Tuyết nghe thấy tiếng nói của Vân Nhi, lòng thoáng trầm xuống, hắn vội ngẩn đầu, thấy ánh mắt không dám tin của Ưu Vô Song.
Nhìn thấy Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết vô thức buông người nữ tử trong lòng ra, hắn mở miệng, định nói gì đó, đột nhiên, người nữ tử bên cạnh hắn lại kéo nhẹ tay áo hắn, nhìn Ưu Vô Song đang đứng đó không xa, hỏi: “Tuyết Nhi, ả là ai?”
Tuyết Nhi? Ưu Vô Song nghe thấy xưng hô thân mật này, lòng đau thắt lại, ánh mắt nàng rơi vào gương mặt người nữ tử.
Đó là một gương mặt yếu đuối vô cùng, ả ta vốn không mĩ lệ, nhưng sự yếu đuối mà ả lộ ra, khiến người khác không nhịn được thương tiếc. Nhìn cơ thể yếu đuối của ả, phảng phất như yếu đuối đến nỗi chỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay ả ta.