_ Lăng Thiên Phong, ta yêu cầu ngươi đi chậm lại một chút. – Một nam
nhân vóc dáng thư sinh, khuôn mặt ….. không biết nói thế nào. Bình
thường có lẽ hắn là một nam nhân ưa nhìn, đủ khiến các cô nương ngoái
nhìn, khí chất tao nhã…. Tuy nhiên lúc này, có lẽ do “ quá sức” mà nhìn
hắn không khác gì một tên điên mặc đồ gấm ( =_=).
Thực ra cũng không thể trách hắn. Liệu có ai còn đẹp khi mà quần áo
xộc xệch, lưng thì còng xuống, thở hồng hộc, mắt trợn trừng trừng. Quả
đúng là vậy nha, hắn bị bóc lột rồi.Mà kẻ theo chủ nghĩa tư bản bóc lột
nhân dân kia không ai khác, chính là Lăng Thiên Phong –vị vương gia cao
cao tại thượng trong lòng muôn dân.
_ Tiếu Ngạo, ta khuyên ngươi nên bớt lời đi. Mới có một chút mà đã
không chịu được. – Thiên Phong quay lại lườm hắn một cái sắc lẻm, bộ
dáng lạnh lùng nhưng cũng không kém vài phần thân tình
_ Thiên Phong, xin ngươi đó, tha cho ta đi, thân thể ta vốn yêu đuối, ngươi hành hạ ta thế này làm sao ta chịu nổi!!! –Tiếu Ngạo khóc không
ra nước mắt, nhìn tên vương gia ác độc này
_Ta xin hai người đó. Hai người có biết lời nói của mấy người dễ gây
hiểu lầm lắm không hả ? Nhìn người ta đang nhìn chúng ta đấy. – Một nam
nhân đi đằng sau họ, nhìn thấy cảnh hai người này đối thoại mà không
khỏi ngượng ngùng, hai kẻ này có biết lời nói của họ rất dễ gây hiểu lầm không ?
( Nhím : hiểu lầm gì thì mọi người tự hiểu)
_ Được rồi, Ngọc Khâm !! –Thiên Phong đứng thẳng người , quay sang
Tiếu Ngạo nói – Hiện tại chúng ta đang bí mật tới đây, ngươi đừng xưng
đủ tên họ ta, sẽ lộ !
_ Ta biết rồi ! Tiếu Ngạo thở dài, khôi phục lại dáng vẻ tao nhã hàng ngày.
Như đã nói, vương gia Lăng Thiên Phong lần này sẽ tới Soài thành một
cách bí mật. Hắn không thích rườm rà hàng đoàn người làm gì. Nên lần này Thiên Phong chỉ mang theo bên người Tiếu Ngạo và Ngọc Khâm.
Vốn 3 người này học cùng nhau từ bé, thân thiết như anh em. Nhưng dù
sao hai người kia đã trở thành thuộc hạ của Thiên Phong. Nên trước mặt
người khác, họ vẫn phải tỏ ra có lễ nghi. Nhưng những lúc này, họ vẫn
chỉ là những người bạn.Bọn họ đều là học trò của Trầm Sinh Tuyền Nhân,
sư phụ có 6 người học trò, Tuệ Phong là đại ca, Thiên Phong là nhị ca,
Liễu Thụy là tam ca ( đại ca của Liễu Nguyệt đó mọi người), Ngọc Khâm là tứ ca, Liễu Vũ là ngũ ca, và cuối cùng là Tiếu Ngạo. 6 người, mỗi người một thế mạnh, một tính cách. Tuệ Phong thân thiện, cái gì cũng tỏ ra
trên mặt, nhưng thực chất lại có khả năng diễn xuất đến đáng kinh ngạc,
hắn có thể giữ bình tĩnh bất cứ khi nào cần, là một vị vua rất tốt. Liễu Thụy là tướng quân trong triều, có nhiều chiến công, tính cách có chút
bất cần đời, tuy nhiên lại rất yêu thương gia đình, đôi phần nóng tính.
Ngọc Khâm trầm tính, ít nói, mà đã nói ra câu nào thì câu đó có lực
« sát thương » rất cao, Liễu Vũ có vóc dáng thư sinh giống Tiếu Ngạo,
tuy nhiên lại có một thân võ công cao cường. Là hình bộ thượng thư, tính cách hòa nhã. Tiếu Ngạo là người có tính cách trẻ con nhất, võ công
không tệ, nếu không nói là rất giỏi, nhưng lười biếng. Hay cợt nhả nhưng một khi đã vào việc thì rất chú tâm.
Đặc biết nhất là Lăng Thiên Phong. Đây chính xác là một siêu cấp soái ca. Hắn có võ công cao cường, văn chương tuyệt hảo.Nói chung hắn có khả năng với tất cả những gì hắn được học, nét đẹp ma mị, không thuần
khiết như Tiếu Ngạo, không thư sinh như Liễu Vũ, chẳng nam tính như
Liễu Thụy, không phong độ như Tuệ Phong. Hắn là yêu nghiệt, nét đẹp
cuồng dã mà tinh tế…….Thật quá kích thích mà !!!
Bảy người bọn họ chơi với nhau thân thiết từ nhỏ, lại cùng học Trầm
lão bá. Tuy nhiên sau khi xuống núi, Trầm lão bá đi chơi khắp nơi, nên
ngoài Liễu Thụy và Liễu Vũ ra, 4 người còn lại không hề biết người học
trò thứ bảy của Trầm lão bá là…. Liễu Nguyệt
_ Ngọc Khâm, hôm nay là ngày bao nhiêu ?
_Hôm nay là giữa tháng, ngày hội đèn lồng của Soài thành
_ Ồ, vậy sao ?
_ Phong, dù sao vụ án chi huyện kia cũng đã được xử lí xong. Chúng
ta chỉ còn đi thị sát quanh đây. Hôm nay là lễ hội, thời điểm dễ nhất
để moi thông tin –TIếu NGạo quên hết mọi mệt mỏi, mắt sáng bừng, đưa ra ý kiến
_ Đi thị sát hay đi chơi ? – Ngọc Khâm nghi ngờ hỏi
_ Đương nhiên là đi thị sát !! Tiếu Ngạo gật đầu chắc nịch
_ Vậy ngươi muốn thị sát ở đâu ? –Thiên Phong nhếch môi giễu cợt
_ Hề hề, đàn ông thì phải thị sát ở thanh lâu –Tiếu Ngạo cười vu vơ
_ BỐP !!!!! – Ngọc Khâm đánh cái vào đầu Tiếu Ngạo rồi bỏ đi
Thiên Phong đi sau chỉ khẽ nhún vai, thở dài « ta biết ngay mà !! »
rồi cũng bỏ đi lên trước, để lại Tiếu Ngạo ngồi ôm đầu, lầm bầm « Hai
người các ngươi có phải đàn ông không vậy ? »
Trong lúc đó, đi phía trước có hai người đang cùng thở dài
_ Nhỏ tuổi thật dễ bị lây nhiễm !!! –Thiên Phong
_ Sư phụ thật đúng là sư phụ, nhỏ tuổi cũng không tha !! Ngọc Khâm
***
Và buổi tối hôm đó, nhờ sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Tiếu Ngạo, ba
người họ đã tới thanh lâu Huyễn Diệu. Và cũng từ đây, một sự cố không
đáng có đã xảy ra….. Thay đổi bánh quay số phận của cả hai con người
Quay lại thanh lâu Huyễn Diệu, lúc này, mọi người đang xôn xao với sự xuất hiện của bạch y công tử – là ta. Dù mấy ánh mắt của mọi người cũng khiến ta phiền toái ….. nhưng không sao, ta rất thích được nổi tiếng.
^-^
_ Công tử, mời ngài dùng trà? Một cô nương ăn mặc giản đơn, chắc là
nô tì. Nhưng quả nhiên là người của thanh lâu, cô gái này vẫn có gương
mặt khá thanh tú và dễ nhìn, nhưng còn quá nhỏ, chắc chỉ khoảng 12,13
tuổi.
_ Cảm ơn. Cô nương tên gì ? Ta mỉm cười, khẽ cầm chén trà nhấp một
ngụm, trà ngon a. Mặc dù là người hiện đại, nhưng ta thường ngồi uống
trà với ông bà, nên nói chung cũng thưởng trà chút chút. Loại trà này
hương vị thanh khiết, khi uống không nồng, thanh đạm, nuốt tới cổ họng
mà vẫn lưu giữ vị trà đặc trưng.
_ A….. tiểu nữ – Cô bé này có lẽ ngạc nhiên khi ta hỏi tên và cảm ơn thì phải. CŨng đúng, nô tì ở cổ đại đâu có được coi trọng. Thật là một xã hội cổ hủ quá
_ Mộ Vị, sang bàn khác đi, nơi này đã có ta lo ! – Một cô nương xinh đẹp khác lại gần nói
_ Vâng.
Thì ra cô bé kia tên là Mộ Vị, trông cô bé có vẻ cam chịu. Mà tại sao cô bé lại phải sợ cô nương mới tới này vậy nhỉ, chắc cô nương này có
quyền lực hơn ! Xem nào, cô nương này có gương mặt thật đẹp, một sắc đẹp thanh nhã, hiền lành nhưng có vẻ gì đó sắc sảo. Cô nương này đẹp mà lại khiến người ta không dám chạm vào, dường như sợ làm ô uế sự thuần khiết của cô ấy. Tuy nhiên, đối với một người sống ở hiện đại, cũng là bình
thường thôi !
_ Công tử…..
Bỏ ngỏ nửa câu, cô nương này sao vậy ? Tự nhiên ngượng ngùng quay đi cái gì ?
_ Cô – nương – là – ai ?
Một câu của ta làm chấn động cô gái ấy. Đúng chỉ một câu thôi ! Đối
với đàn ông, làm một cô nương xinh đẹp có biểu hiện thế này là có tội,
nhưng ta là nữ giới a, ta chỉ nghĩ được thế này « Mình thật giỏi »
Hẳn là câu nói vừa rồi có độ sát thương cao lắm, nhìn gương mặt ngỡ ngàng đầy tổn thương của cô nương này. Ây, thật là
_ Công tử thật khéo đùa, làm Loan nhi ngượng ngùng – Cô khẽ cười, nhẹ nhàng mà uyển chuyền châm trà cho ta
_ À,ra vậy, là tại hạ kém hiểu biết, từ nơi xa tới, chưa biết quý danh cô nương. Mong cô nương thứ lỗi
_ Ân, không dám, được tiếp chuyện một người tuấn tú, khôi ngô , nói
chuyện lại khiêm nhường, thật sự là phúc của Loan nhi – Cô nương tên
Loan nhi có phần thẹn thùng, lấy chiếc quạt tròn che nửa mặt đi, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh cười
_ Xin hỏi cô nương, lễ hội hôm nay, ở nơi này có tổ chức gì đặc biệt không ? – Ta mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi
_ Công tử ở xa lại đây chưa biết, năm nay sẽ tổ chức một cuộc thi,các vị quan khách tới đây sẽ cùng hòa tấu với một vị cô nương mà mình cảm
thấy thích. Nếu cặp nào hòa tấu ăn ý nhất, thì vị cô nương đó sẽ ở cùng
với người thắng cuộc một tuần, giống như bao trọn vậy !
_ Hả ??? Một tuần, vậy là…… _ Ta tái mặt, cổ họng đột nhiên nóng rát. Không được, ta muốn tham gia, nhưng nếu thắng, phần thưởng như vậy thì
kì quá !!!
_ Công tử thật là… ngây thơ quá !!! Nhưng mà làm sao phải đỏ mặt như vậy, một tuần đâu có nghĩa là làm chuyện đó – Loan nhi cười khúc khích
nhìn ta
_ A, không có gì !!
_ Vậy xin mạn phép, Loan nhi phải vào trong chuẩn bị
_ Cô nương cứ tự nhiên !
Haizz, lại ngồi một mình, ta chán nản chống tay lên cằm, suy nghĩ đăm chiêu. Bỗng từ cửa có ba thân ảnh bước vào, thực ra thì hôm nay, người
vào người ra ở thanh lâu này rất đông, chuyện người ta vào cũng chẳng có gì lạ ! Chỉ là ba người này thật sự rất rất đẹp. 3 nam nhân, đi cùng
nhau tựa như ba bức tranh, đẹp đến ngạt thở. Ngay cả tôi, dù sống trong
môi trường miễn dịch với trai đẹp, nhưng nhìn thấy ba người này cũng
không khỏi ngỡ ngàng.
3 người, ba phong cách. Người đứng bên trái nhìn nhỏ con nhất, mặc
lục y, gương mặt tròn, nếu nói theo phong cách hiện đại thì là « baby và kute », ngay cả cử chỉ cũng cho thấy hắn là một kẻ nghịch ngợm, dễ
thương.
Người đứng bên phải mặc hồng y ( màu hồng đậm, giống như màu máu đã
khô), gương mặt có chút lạnh nhạt , đôi mặt lơ đãng, trông khá cao, dáng thanh mảnh, thấp thoáng sau vạt áo có một đoản kiếm – có lẽ là một
người học võ
Nhưng người đứng giữa là nổi bật nhất, hắn chính là yêu nghiệt của yêu nghiệt nga !!!
Mặc bộ hắc y, phiêu dật bay bay. Hắc y tựa như ánh trăng, lóe lên ánh sáng , đường may tinh xảo. Gương mặt yêu mị, đôi mắt phượng sáng tựa
sao, đôi môi bạc khẽ nhếch lên giống như nụ cười mang theo 3 phần khinh
bạc, nụ cười sắc lạnh , dường như chỉ cần muốn, đôi môi đó sẽ nhếch lên
nụ cười chế giễu. Hắc y mỏng manh, tựa như khiêu khích, oa, dáng người
thật đẹp. Với kinh nghiệm xem xét « hàng thật » hay đồ bơm silicon của
các anh mỹ nam do cô bạn thân Hàn Doanh –fan trung thành của DBSK, Suju, Beast, Shinee truyền dạy
Hức, đây chắc chắn là hàng thật, cơ bắp săn chắc, sáu múi,. Làn da
không tỳ vết, đầy khiêu gợi. Hức hức, bình tĩnh nào Liễu Nguyệt, dù sao
ta cũng là đại tiểu thư nhà Liễu gia ( hiện đại), là nữ nhi của Liễu tể
tướng, không thể bày ra bộ dạng sắc nữ này
( Nhím : rõ ràng là muốn tạo ra hình ảnh một nữ chính mạnh mẽ, thông
minh và chín chắn, vì sao càng ngày lại càng biến dạng thành thể loại tự kiêu, tự sướng, sắc nữ như vậy !! TT_TT)
Ba người họ tiến vào , nếu là bình thường, có lẽ tất cả sẽ chú ý đến
họ, nhưng giờ thì không, vì trên lễ đài, các cô vũ nữ ăn mặc mỏng manh
đã bắt đầu lên sàn, thu hút mọi ánh nhìn của cánh đàn ông.
Nhưng đó là đàn ông, còn ta là nữ nhi, đương nhiên phải chú ý tới ba
bảo vật kia, oa, họ đang tiến lại đây, nhưng…. Nhưng sao lại nhìn ta
chằm chằm đến vậy. Họ ngồi bàn ngay sau ta, và tên mặc hắc y đó, vẫn
nhìn ta chằm chằm.
Chẳng lẽ hắn phát hiện ra ta là con gái, không thể nào, khả năng hóa
trang của ta rất hoàn hảo mà, đâu để hở chỗ nào chứ.Mà nếu không phải
thế, thì chỉ có thể là hắn chú ý tới ta, nam nhân mà để ý tới một nam
nhân, cái này là đoạn tụ a !!!! ( nhím : Xấu hổ thay cho nữ chính)
Mặc dù rất thích mỹ nam, nhưng ta vẫn cảm thấy có gì đó rất kì lạ từ
những người này, tốt nhất là không nên dây vào, nếu không sẽ rất phiền,
bằng linh cảm, ta thấy ba người này không hề đơn giản
_ Xin cảm ơn sự ủng hộ của các quan khách. Bây giờ là phần đặc biệt
nhất của tối hôm nay, các cô nương của chúng ta rất mong được cùng
thách đố với các vị. Mong rằng các vị sẽ ủng hộ
Nói rồi, bà tú bước xuống sàn, sau đó, hai cô nương xinh đẹp bước
lên. Ta nhận ra một trong hai người có cô nương Loan nhi ban nãy, Loan
nhi mặc bộ hồng y rực rỡ, tóc búi gọn, để vài lọn lòa xòa sau gáy. Ánh
mắt Loan Nhi dường như là tình cờ liếc về phía ta, cười ẩn ý. Còn cô
nương đứng bên cạnh, quả nhiên là xinh không kém, có lẽ hai người này là hoa khôi của thanh lâu, bởi tôi thấy trên bảng xếp hạng, người đứng đầu là Viễn Thanh, người thứ hai là Bích Loan. Xem ra, cô gái đứng cạnh
chắc là đệ nhất hoa khôi Viễn Thanh.
_ Hôm nay, Thanh Nhi cùng Loan Nhi xin được gửi tới các quan khách
khúc ca « Vọng tình ca », đồng thời, Thanh Nhi cũng Loan Nhi cũng xin
được phép thách đấu 2 vị quan khách lên đây cùng hòa tấu , để các vị
quan khách còn lại được lựa chọn giữa hai bên.
Nói rồi, Thanh nhi ngồi trước đàn tranh được đặt sẵn trên lễ đại, bắt đầu gảy, ngón tay nhẹ nhàng lướt êm dịu qua sợi dây, tới đâu, âm thanh
ngân vang tới đó. Đồng thời, Loan Nhi cũng bắt đầu múa, động tác múa
uyển chuyển, nhịp nhàng, giống như khúc ca này được sáng tác phổ theo
bài mùa.
Tiếng hát của Thanh nhi dịu nhẹ, quẩn quanh từng động tác múa của Loan nhi, ăn ý đến không ngờ
« Gặp nhau ngày ấy,trái tim ta dường như đã không còn bình lặng
Nụ cười chàng, ánh mắt chàng giống như tia nắng ngày mưa
Tình ta trao hết cho chàng
Vận mệnh trớ trêu thay
Vì sao phải môn đăng hậu đối
Vì sao lại phải chia cách đôi ta
Chàng theo ý cha lời mẹ cưới người con gái khác
Bỏ lại mình ta cô đơn trong chiều mưa
Chàng có hiểu được lòng ta
Bán mình thanh lâu, lấy tiền tang cha giỗ mẹ
Gia đình chẳng còn, người thương cũng mất
Phận như ta, sao quá đắng cay
Nào chàng có hiểu cho lòng ta
Chàng – tam thê tứ thiếp, con đầy nhà
Riêng mình ta nơi đây vẫn chờ ngóng
Bóng hình ai đó, ngày xưa đã không còn”
Giọng hát ngừng lại, tiếng đàn trong trẻo cũng dần tan, điều múa cũng dừng. Ngay lập tức, vang lên những tiếng vỗ tay tán thưởng. Nhưng ta
không sao vỗ tay nổi, phải rồi, phận gái thanh lâu thật đáng thương, kể
cả người cổ đại hay hiện đại, tất cả đều căm ghét cái nghề dơ bẩn này,
mà cũng đâu ai hay những mảnh đời khổ sở của những cô gái ấy. Ta cảm
thấy bài hát này, không phải chỉ là biểu diễn, ta thấy nó thật sự là nỗi lòng của những nữ nhân ở chốn thanh lâu xa hoa này, dường như muốn gửi tới một ai đó. Một người có thể nghe và hiểu.
_ Vậy bây giờ, Thanh Nhi và Loan Nhi xin được chọn ra hai vị quan
khách, mong là mọi người sẽ nể mặt Thanh nhi , Loan Nhi – Thanh nhi nói
_ Ưm,vậy Loan Nhi xin được mời bạch y công tử – Thanh nhi nhìn ta, mời lên. Hự, giờ thì ta hiểu cái ánh mắt ẩn ý ban nãy rồi
_ Loan Nhi đã chọn, vậy Thanh Nhi xin chọn hắc y công tử ngồi đằng sau – Thanh Nhi mỉm cười nhìn về phía “ cực phẩm”.
Oa, mặc dù được cùng hòa tấu với anh đẹp trai thật thích, nhưng ta
rất sợ ánh mắt lạnh lùng của hắn, ghê lắm. Mà trái tim ta lại nhỏ bé,
mỏng manh, chỉ sợ không chống đỡ nổi.
_ Mời hai công tử! – Loan Nhi cùng Thanh Nhi uyển chuyển bước tới gần, cười duyên dáng , khẽ nhắc
Lời nói của mỹ nữ cùng ánh mắt của mỹ nam, cái nào đáng giá hơn?
Phải, ta là nữ nhân, ta sợ cái ánh mắt kia hơn. Vì vậy, ta cười trừ, đáp lại
_ Tại hạ thì không vấn đề, có điều chắc vị công tử kia không thích lắm. Hai vị cô nương thứ lỗi!!!
Người ta nói : một kẻ dù có thông minh thì cũng chỉ làm vua được ở
môi trường nhất định. Như ta đây, rõ ràng ở hiện đại lẻo mép, khôn ngoan là thế, mà sao về đây ta thấy ta ngu quá! Rõ ràng là không muốn, vậy mà lại trao cho người ta thế chủ động, đúng là tự thắt dây buộc cổ mà!
Bằng chứng chính là đây, khi ta vừa dứt lời, thì “ anh đẹp zai” ngồi
sau cất tiếng, tiếng nói sắc lạnh mà mê hoặc, nhưng sao vào tai ta giống ….. đánh mông quá!!! ( Nhím : Nữ chính chết tiệt, dám nói soái ca của
bà đây là ….)
_ Không vấn đề, nếu công tử đã nói vậy, nào tại hạ dám từ chối!!!
Chết tiệt mà!!! Oa!!! Làm sao đây, thôi thì đâm lao đành phải theo lao thôi!
_ Đa tạ hai vị công tử, xin hỏi hai vị công tử muốn dùng loại nhạc cụ nào? – Thanh nhi khẽ hoỉ
_ Công tử biết chơi đàn tranh chứ! – Hắn hỏi ta, thản nhiên như không, giọng điệu giống như là khẳng định hơn là một câu hỏi
_ Ân!- Ta như cái máy, bị gương mặt hắn hấp dẫn, chỉ biết đáp lấy lệ
_ Tốt, vậy tại hạ sẽ dùng tiêu, đàn tranh và tiêu ( sáo), hòa tấu
cũng không tệ! – Hắn lạnh nhạt đáp lại, nhưng ta lại cảm thấy trong ánh
mắt hắn có một dự tính gì đó rất mờ ám, kẻ này, quả nhiên không hề đơn
giản
_ Được, vậy mời hai vị công tử lên lễ đài, tiểu nữ sẽ đi chuẩn bị cho hai vị! – Thanh nhi cũng Loan nhi bước về phía sau.
Một lúc sau, khi ta cùng hắn đã sẵn sàng, thử đàn cùng sáo. Quả nhiên là đàn tốt, âm vang trong trẻo, tựa như suối, tựa như tiếng hát vang
vọng, rất hay.Ta quay sang thấy người bên cạnh đang lạnh lùng nhìn ta,
phải, thật sự là lãnh khốc, mắt hắn ráo hoảnh, con ngươi đen sáng lấp
lánh giống như con thú dữ, nhìn ta chằm chằm, đôi mày khẽ nhíu lại.
_ Công tử, ngươi muốn tấu bài gì? – Ta cố nuốt sự sợ hãi vào trong lòng, hỏi nhỏ
Nào ngờ, hắn quay mặt đi chỗ khác, không thèm quan tâm. Chỉ lạnh nhạt trả lời
_ Bài gì cũng được, tùy ngươi, thật phiền nhiễu!!!
Cái này là cái đạo lí gì a! Chính ngươi đồng ý, giờ còn nói ta phiền
nhiều. hừ, tưởng đẹp trai mà làm phách hả??? Oa!! Cảm giác bị mỹ nam
.lạnh nhạt quả thật không vui chút nào. Tên này sao tính khí thất thường quá, rõ ràng ban nãy còn nhỏ nhẹ, sao giờ giống cái hầm băng quá vậy,
bộ hắn là máy dự báo thời tiết sao?
_ Vậy thì chọn đại một bài đi, ta không biết ngươi biết bài gì, làm sao chọn. Đúng là tên khùng! – Riêng câu cuối ta nói thầm trong miệng, tốt nhất là không nên để hắn nghe được, nếu không, ta không bị bóp chết mới là lạ. Bọn hắn có ba
người, ta chỉ có một, hơn nữa võ công mèo cào của ta, tốt nhất là không
nên gây sự a!
Nhưng thường thường mong muốn luôn không được như ý. Cho dù bản thân
ta có nói nhỏ đến mấy, ta cũng đã quên mất tên này có võ công, nên với
thính giác của người luyện võ, hắn hoàn toàn có thể nghe rõ câu cuối
cùng của ta. Và hắn sẽ tức giận lắm, bằng chứng là hắn lại quay sang
nhìn ta, rít qua kẽ răng:
_ Tiểu tử, ngươi chán sống rồi sao?
Đôi mắt càng lạnh lẽo hơn, gương mặt tuyệt mĩ trầm xuống, vô cùng tức giận
_ Cẩn thận cái miệng nhà ngươi, ai là tiểu tử? – Quả nhiên hai năm
liền chỉ lo chơi, không lo rèn luyện trí óc, cái miệng lại nhanh hơn cái đầu. Huhu, đã nói không gây sự mà còn nói câu này, kì này không bị đánh chết xem ra hơi phí!!!
_ Ta không chấp tiểu tử thối!!! – Hắn lạnh lùng quay đi, biểu tình
giống như người lớn không chấp vặt chuyện trẻ con bát nháo vậy
_ Ngươi…. Ngươi… Hừ, ta mà là tiểu tử thối, ngươi cũng là oa nhi
miệng còn hơi sữa. Chết tiệt, sao mà xui quá đi! Ngươi đúng là tên điên của Liên hợp quốc, thằng dở ăn dưa bở mà!!!
_ Đời ta chưa từng gặp kẻ nào thô lỗ như ngươi? – Hắn thật sự điên
lên rồi, giọng điệu đã cao hơn. Quái lạ, bình thường Lăng Thiên Phong
hắn rất bình tĩnh, luôn dễ dàng đối đáp bất kì ai. Vậy mà tên tiểu tử
này ngay từ lúc mới vào đã khiến hắn chú ý rồi, nhưng mà đặc biệt nhất
là chưa ai khiến hắn mất bình tĩnh như tên nhóc này. Thật là kì lạ!
_ Đời ta cũng chưa gặp kẻ nào điên khùng như ngươi? – Ta thật sự là
giận quá hóa cuồng, cùng hắn cãi nhau ngay trên sân khấu. Biểu diễn còn
chưa được mà nội bộ đã cãi nhau. Ta cũng tức rồi đó, nào, cãi thì cãi,
bà đây không tin với khả năng nói kháy được truyền dạy từ Lã Khả lại
không đấu lại với một tên như ngươi. ( Nhím : Liễu tiểu thư, xin giữ
hình tượng!!)
TÌnh cảnh lúc này, đàn với sáo đã bị đá sang một bên, ta cùng hắn bắt đầu ngồi trên sân khấu đấu khẩu. Mọi người ở dưới ngơ ngác như đang xem tấu hài, ít ra thì là thế với hai kẻ đang nhàn rỗi ngồi nhìn.
_Tiếu Ngạo, có cần ra tay không? – Ngọc KHâm thờ ơ hỏi lấy lệ
_ Đâu cần a, bỗng dưng được xem kịch miễn phí, lâu lắm rồi chưa xem!!! – Tiếu Ngạo cười gian , thầm nghĩ “Nhị ca, đừng trách ta, là do ngươi không tốt, dám thông đồng cùng Ngọc Khâm đánh ta!”
_ Tiếu Ngạo, ngươi có cảm giác cái thái độ của tên tiểu tử kia rất quen không?
_ Hừm, khoảng 17,18 tuổi. Ngũ quan thanh tú, vào thanh lâu, giọng
điệu khiêu khích này…. Sao ta thấy giống người đó quá!!! – Tiếu NGạo có
chút giật mình, quan sát kĩ càng, quả nhiên là rất giống nha
_ Mong là không phải, nếu không,ta thấy thương thay cho tiểu tử kia!!
_ Phải, nếu vậy, chúng ta nên mang theo vài chục lạng vàng tới chia buồn cùng gia quyến nhà người ta!!!
_ Vài chục lạng? Quá ít so với tổn thất họ phải chịu đựng
_ …….
Trong khi hai kẻ rảnh rỗi đang ngồi tán chuyện, trên lễ đài, hai kẻ này cũng đấu khẩu không kém
_ Ngươi là muốn gây sự trước! – Ta gắt lên, bản tính hiếu thắng lại một lần nữa trỗi dậy
_ Đồ trẻ con!! – Hắn dửng dưng đáp, cười khẩy. Nhóc con này thật hay
nha, mới có một chút mà mặt đã đỏ gay đổ gắt. Nếu nhìn vào có lẽ tưởng
rằng hắn nói không lại, nhưng thực chất, hắn lại chính là người bắt nạt
tên tiểu tử này. Nực cười thật!! Tên nhóc này thật thú vị
_ Chưa biết ai trẻ con hơn ai đâu!
_ Ngươi muốn gì?
_ Nam nhi đại trượng phu, phải đấu bằng thực lực – Giận quá hóa ngu!
Đã biết không thắng được mà vẫn cứ chui vào. Mà còn là tự mình bẫy mình. TT_TT
_ Được!!!
_ Hai ngày nữa, ở ngoại thành. Ai không đến là con rùa rụt cổ, là cháu hư của Mao Trạch Đông!!!
_ Mao Trạch Đông? – Tiểu tử này nói cái gì, Mao Trạch Đông là ai?
_Mao Trạch Đông là…. Mà thôi, có nói ngươi cũng không biết. Nhớ rõ
đó, cấm bỏ chạy. – Nói rồi ta liều mình phi tới cạnh hắn, dẫm thật mạnh
xuống bàn chân hắn, ngay lập tức, bỏ chạy với vận tốc của Kanguru
Vì không để ý mà nhị vương gia cao cao tại thượng Lăng Thiên Phong
người người ái mộ của chúng ta đã bị một tên tiểu tử dẫm cho tê chân.
Chết tiệt, hắn thề đấy, không xử tội được tên nhóc này, hắn không còn là Lăng Thiên Phong