Về đến khách điếm, ta không khỏi tự sỉ vả mình hơn 3800 lần!!
Các cụ nói cấm có sai, cái miệng hại cái thân !! TT_TT
Chỉ vì cái tình nông nổi, ngu dại, mà tự ta đã đâm đầu xuống cái hố
mang tên « xấu hổ », rõ ràng là đã nhìn thấy cái bẫy đó, thấy nó tối
đen, nguy hiểm nhường nào, biết rằng sảy chân một cái là mấy tháng sau
Trầm lão bá tới nhặt xác ta ngay !!! Vậy rồi thì sao…. Kết quả vẫn là tự nguyện đâm đầu xuống
Mà cho dù có định đâm xuống thì cũng nên mang theo cái phao cứu sinh, đằng này lại ngoác miệng ra bảo không đến là rùa rụt cổ, là cháu hư
Mao Trạch Đông. Ừ thì Liễu Nguyệt ta dù thông minh nhưng gan còn bé hơn con gián, nhưng Mao Trạch Đông là tấm gương đáng noi theo, ông là vì
sao sáng đối với người Trung Quốc tựa như chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại
trong lòng mỗi con người Việt Nam. Vậy nên ta thà quyết chịu nhục chứ
không muốn làm cháu hư của chủ tịch Mao Trạch Đông.
Thôi thì coi như là mình ngớ ngẩn một lần đi, ai bảo ở thế giới kia
ta thông minh quá, hại nhiều quá đâm ra trở về đây, chưa kịp giễu võ
dương oai đã…. Thành ra thế này.
Ta lại suy nghĩ thiệt hơn. Vô cùng mâu thuẫn nha ! Một bên muốn noi
theo tấm gương dũng cảm kiên cường bao đời của các bậc anh hùng dân tộc, một bên lại tự nghĩ « thời điểm này họ nào đã sinh ra, cũng không đáng chê trách lắm ! Cũng có ai chế giễu gì ta đâu ! »
Trằn trọc suốt một ngày, quên cả ngắm trời sao lung linh. Những vì
sao sáng, lung linh tựa như viên kim cương đính lên bầu trời đen thăm
thẳm. Nhưng trong mắt ta lúc này, sao cũng chỉ là sao thôi, sĩ diện của
bản thân mới là quan trọng. Sao cũng chỉ có thể ngắm, còn sĩ diện là một phần của cuộc sống nha ( Nhím =_=, nữ chính gì mà suy nghĩ phàm phu tục tử quá !!)
Nhưng ta cũng chẳng có thời gian để mà lưỡng lự nữa, cho dù có trốn
cũng chẳng xong. Vì ngay sáng hôm sau, ngày cuối cùng trước khi đến ngày « khai đao », vừa bước xuống lầu, đập ngay vào mắt ta chính là ba kẻ
đang ngồi bàn ăn, một kẻ lơ đãng nhìn ra ngoài trời, còn hai tên kia,
một tên luyên thuyên suốt cả bữa ăn, mặc cho hai vị thính giả hoàn toàn
không rót chữ nào vào đầu. Người còn lại, ra sức dùng đũa chọc chọc vào
viên hủ tiếu đáng thương trên đĩa.
Ba cái tên đó, cả Soài thành rộng đến vậy, bộ hết chỗ ở hay sao mà
phải tới nơi này. Ta vốn định làm rùa rụt cổ, vậy mà bọn họ còn cố kéo
đầu ta lên. Này, đừng nghĩ ta nói dối, bằng chứng xảy ra ngay sau đó
nè !
Ta vừa bước xuống, thầm cầu nguyện ba tên dở hơi kia đừng có nhận ra, ngờ đâu, cái tên mồm mép huyên thuyên loạn xì ngầu kia mắt đảo đi đâu
không đảo lại đi tới chỗ ta, cái đầu linh hoạt đáng ghét đó lập tức được khởi động, cái miệng hắn ngoác ra, chỉ tay về phía ta, hét to
_ Oa, tiểu tử tối hôm qua kìa !
Một câu đó thôi… chỉ .. coi nào… một, hai , ba … 7 từ thôi mà có uy
lực vô vàn. Ta điếng người, đứng hình tại chỗ, hai tên kia như bắt được
tín hiệu quay sang chỗ ta, đặc biệt là « anh zai nguy hiểm » tối qua
còn trợn mắt, giống như đang chứa một cơn bão cấp 12 trong người, chỉ
cần ta lại gần, lập tức bị quật cho thất điên bát đảo. Những hình ảnh
bạo lực xuất hiện trong đầu càng làm ta lạnh người. Những người khác
ngừng nói chuyện, cũng quay sang chăm chú nhìn ta. Trời ạ, mấy cái người này, bộ hết việc hay sao mà cứ nhìn ta hoài. Ta thầm cầu nguyện, xin
chúa Jesu, xin Phật, xin Bồ Tát hãy cho con được bình yên. Nhưng ta mới
chợt nhớ ra, ta không hề theo Thiên Chúa giáo, Hồi giáo cũng không. Đạo
Phật sao ? Tết đến, khi mẹ ta và bà nội kéo ta vào chùa, ta thậm chí còn vừa chắp tay cầu nguyện như người ta, nhưng thực chất là đang ngủ gật
đó. Như vậy thì ai thương mà tới giúp ta a !!! TT_TT
Còn cả tên kia nữa, chắc nhờ hắn mà người ta mới phát minh ra loa
phóng thanh luôn quá ! Ta thầm « cầu nguyện » cho hắn, cầu cho ngươi bị
con gái nhà người ta truy sát, cầu cho ngươi đi tới đâu bị người ta cầm
gậy đánh đến đó, cầu cho ngươi ra đường bị ngói rơi vào đầu, cầu cho
ngươi về nhà bị cún cắn rách quần. À quên, thục nữ, nên tự trọng, không
nên rủa thêm, mất hình tượng ( Nhím : Hình tượng mất từ chương hai
rồi !)
Khi ta còn đang cố nén sự bực tức, tên kia đã lại gần, cười cười, nói
_ Vị huynh đài, ngươi thật giỏi nha, tối hôm qua làm cho nhị ca của ta tức đến suy bay nóc nhà !
_ Huynh quá khen, chẳng là ban nãy huynh còn gọi là tiểu tử, giờ đã
gọi là huynh đài, thật làm ta khó xử.- Ta giả bộ, hừ, tên kia làm bay
nóc nhà là việc của hắn, ảnh hưởng gì đến ta mà báo cáo. Nhưng mà nhìn
bộ mặt « anh đẹp zai » kia, ta nghĩ tên này chắc cũng không có nói dối
_ A, thất lễ rồi, là do ta không chú ý !
_ Được vậy từ sau chú ý là tốt rồi.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của tên kia, cho phép ta dùng từ xinh đẹp bởi trông hắn rất giống một đứa trẻ nghịch ngợm, vô cùng đáng yêu nha !
Nhìn khóe miệng đó nhếch lên, ta lại thấy có chút gì đó kì lạ, người ta
nói, giác quan thứ sáu của phụ nữ không bao giờ sai !
_ Vậy từ giờ ta sẽ gọi ngươi là tiểu tử, không còn khó xử nữa nhé ! Nào, ra đây ngồi cùng cho vui nào !
Giết ta đi, sao hắn có thể nói tự nhiên như vậy, ý bảo đừng gọi là
tiểu tử, hắn lại giả như không biết. Lại còn bảo ta ngồi cũng bàn với
người nào đó đang chứa bão trong người. Ta không ngốc cũng chẳng lớn gan gì, liền lập tức thoải thác
_ Cảm ơn hảo ý của huynh, nhưng ta có chút việc bận, xin phép !
Nói rồi ta vọt chạy. Nhưng động tác vẫn không nhanh bằng một bóng
người nào đó. Hắn rất nhanh túm lấy tay ta đau nhói, gương mặt đẹp , đôi môi mỏng thâm ý, cười khinh bỉ , giễu cợt, nhìn ta. Ta vốn nghĩ hắn sẽ
xử ta tại đây luôn, nào ngờ, ngoài dự đoán, hắn lại cười tươi. Nụ cười
thản nhiên, thân thiện, giống như tối qua ta chưa từng chọc giận hắn. Nụ cười đẹp, không chút kiêu ngạo như ngày hôm qua ta gặp, cũng không thâm ý như ban nãy, nụ cười này tựa như viên ngọc quý, không chút gợn bẩn,
khiến trái tim ta có chút lạc nhịp, ngẩn ngơ nhìn hắn.
Quả là một người kì lạ, gương mặt đẹp đến khó tin, ngay đến cách hành xử của hắn cũng thật khó mà hiểu được. Rõ ràng nhìn thấy ta, hắn rất
tức giận, ta còn thầm cảm ơn vì đôi mắt đó không có tia laze, nếu không
ta đã bị giết chết cả trăm lần. rõ ràng tối qua ta đã chọc giận hắn, vậy mà giờ vẫn cười, nụ cười chân thật khiến ta đỏ mặt, tim đập nhanh như
có liều thuốc kích thích. Một nụ cười đáng sợ.
_ Vị công tử, lục đệ ta đã có lời mời, hơn nữa ta cũng rất mong được
kết giao với công tử. Chẳng lẽ công tử không thể nể mặt chút sao ?
Đã nói như vậy, cho dù có không muốn nể mặt cũng không được. Cam chịu số phận, bước theo hắn, đầu óc linh hoạt dần hoạt động. Coi nào, sao
không nhân tiện đây mà kết giao với họ, nhìn mấy người này là biết võ
công cao cường, chắc chắn là hơn thứ võ mèo cào của ta. Kết giao với họ, vừa có kẻ bảo kê cho ta đi quậy phá, vừa thoát vụ « đi đời » ngày mai, cũng không tệ a !
Nghĩ như vậy, ta vui vẻ đi theo hắn, cảm thấy có chút gì đó tự hào nữa !