_ Nhị ca, liệu có tin được tiểu tử này không? Thật đáng ngờ! Ngọc
Khâm hỏi khi cả ba người đã ở trong phòng. Thực ra mà nói với khả năng
của Thiên Phong, chắc chắn cũng nhìn ra… nhưng dù sao cũng nên nói ra sự nghi ngờ của mình. Nhiệm vụ của hắn là cận vệ của nhị ca… Không thể lơ
là.
_ Ta biết. Nhưng dù sao tiểu tử này rất thú vị mà. – Thiên Phong nhấp một ngụm trà, tao nhã. Hoàn toàn không một chút kích động. Hắn đẹp,
thật sự rất đẹp… ngay cả khi ngồi lặng lẽ cũng đẹp đến đáng sợ.
_ Dù sao cũng nên cẩn thận.
***
Mới sáng sớm tinh mơ, vươn vai một cái. Ta mở cửa sổ. Dưới đường, mọi người đi lại tấp nập, công việc buôn bán diễn ra ồn ã. Nhớ không nhầm,
Trầm lão bá từng nói, ở thời đại này, người ta thậm chí vẫn dùng hàng
hóa trao đổi cho nhau, thật sự chưa có một nền văn minh nào đáng kể cả.
Nhưng ta cảm thấy có một điểm ở nơi này rất tuyệt. So với thế giới ta sống, lúc nào cũng xô bồ tấp nập, không khí để hít thở cũng không sạch
nữa. Cuộc sống tưởng như thăng hoa, thực chất lại ngột ngạt, chặt chội
và bực bối. Chẳng thế, mà biết bao người đang ở đỉnh cao sự nghiệp, bỗng lui về quê, sống cuộc sống an nhàn, thoải mái.
Còn ở cổ đại thì khác, tuy không có đồ điện tử hiện đại, làm cái gì
cũng cần sức lao động, nhưng mọi người lại vui vẻ, hòa thuận. Không khí
cũng trong lành, thoải mái hơn nhiều. Hít một hơi sâu thật sâu, tia nắng đầu ngày chiếu vào mắt ta. Chói. Khép bớt cửa lại, ta sẵn sàng cho một
ngày mới.
Hôm qua, nghe ba vị ca ca kia nói họ cũng sống trong nhà trọ này, ta
liền đi tìm phòng trọ của họ. Gõ cửa. Vị ca ca láu lỉnh hôm trước, hình
như tên là Tiếu Ngạo ra mở cửa, thấy ta, lập tức cười híp cả mắt.
_ Phiêu Sinh, tới rồi sao, mau vào đi !
_ Các vị ca ca, đệ không làm phiền các huynh nghỉ ngơi chứ. – Bước
vào phòng, lúc này, Ngọc Khâm ngồi trên bệ cửa sổ, ngước nhìn ra ngoài,
ánh mắt sâu thăm thẳm. Khi ta cất tiếng, mới quay đầu lại, gật khẽ coi
như lời chào. Lăng Thiên Phong ( ta cũng đã biết hắn là vương gia ) ngồi trên giường, trầm ngâm đọc lá thư gì đó, khi ta đến, liền cất đi, cười
tựa phi tựa tiếu làm chấn động lòng người.
Không thể hiểu nổi, vì sao, mỗi lần thấy hắn, ta đều rất ngại ngùng, tim đập nhanh, mặt cũng đỏ bừng như trái cà chua chín.
Thật kì lạ !
_ Phiêu Sinh, hôm nay đệ và nhị ca cùng đi chơi sao? – Tiếu Ngạo hỏi
_ KHông phải đi chơi nha, là đi nghiên cứu!
_ Nghiên cứu? Nghiên cứu là cái gì? – Tiểu tử này, vì sao lại có những từ nghe thật lạ lẫm
_ Đại khái là đi quan sát xung quanh thôi, nếu huynh thích có thể đi cùng!
Dù rất muốn, nhưng nhận thấy ánh mắt hàm ý cảnh cáo của nhị ca, hắn
lại thôi. Đành lắc đầu, trơ mắt nhìn hai người họ cùng đi “nghiên cứu”.
Cuộc đời thật bất công nga! Hắn cũng muốn đi chơi mà….
***
Lăng Thiếu Phong thật không hiểu nổi chính mình. Tính từ ngày hôm
kia, chính xác mới được gần ba ngày hắn với tiểu tử này gặp nhau. Nhưng
hắn thật sự bị ảnh hưởng bởi tiểu tử này. Tuy rằng nói năng có đôi chút
lỗ mãng, không giống người bình thường, nhưng lại rất thú vị, cuốn hút
hắn.
Hắn chẳng phải một kẻ ngây thơ gì trong chuyện tình cảm này nọ. Cuộc
sống trong cung, tuy rằng cha hắn chỉ cười mình mẫu hậu, sinh ra hai
người con, anh em hắn hòa thuận đến mấy. Nhưng đã ở trong cung, làm sao
tránh khỏi chuyện thị phi. Hắn đã nhìn đủ mọi loại người, đã quá quen
thuộc rồi. Vậy mà đối với tiểu tử này, hắn lại không cưỡng lại mình – dù chưa biết chắc là bạn hay thù, nhưng hắn cảm thấy vô cùng yêu quý ….
Thật kì lạ!
***
_ Thiên Phong ca ca, chúng ta sẽ đi đâu đây! – Liễu Nguyệt hua tay
trước mắt Thiên Phong. Tên này kì lạ quá, bỗng dưng lại ngẩn người ra.
Thiên Phong xẩu hổ, quay mặt sang chỗ khác. Tên tiểu tử này, chẳng
những giống con gái, ngay cả ngón tay cũng thon dài, mềm mại nữa. Đúng
là trêu đùa hắn mà. Cố gạt đi những ý nghĩ trong đầu, quay lại vẻ mặt
bình thản. Hắn cười khẽ, nói:
_ Đệ muốn đi đâu?
_ Hôm nay dù sao cũng rảnh, vậy chúng ta ra ngoại thành đi!
_ Được.
Đi từ nội thành ra ngoại thành quả thực không gần. Nhưng Liễu Nguyệt
và Thiên Phong thật sự rất rảnh, nên họ chọn đi bộ. Thật ra, trên đường
đi, vừa để ngắm cảnh, vừa để vui chơi thì đúng hơn. Suốt cả chẳng đường, Liễu Nguyệt hoàn toàn quên mình đang là một nam nhi. Cứ thoải mái, tự
nhiên la cà khắp nơi….
_ Thiên Phong ca ca, đệ muốn mua cái này!
_ Thiên Phong ca ca, chúng ta vào kia chơi chút đi
_ Thiên Phong ca ca, xem chỗ kia tấp nập quá kìa
_ Thiên Phong ca ca, chúng ta mua gì đó ăn, đệ đói lắm rồi.
Một vị tướng soái uy danh khắp chốn, một vương gia hào hoa phong nhã, một mỹ nam nổi danh khắp chốn như Lăng Thiếu Phong ngày hôm nay mới
được mở rộng tầm mắt. Từ bé tới giờ, chưa một ai dám sai bảo hắn việc
gì, ra lệnh cho hắn cái gì, thế mà…. Hôm nay lại bị một tiểu tử vắt mũi
chưa sạch quay đến chóng cả mặt, hoa hết cả đầu óc. Hắn bị kéo vào nơi
này, lôi sang nơi nọ,lại còn phải đi mua đồ ăn cho tiểu tử này nữa…Cũng
may hắn sáng suốt không để Tiếu Ngạo đi theo, không chắc hắn chẳng còn
mặt mũi nào nữa.
Nam nhân là chúa sĩ diện ~~~ câu này đúng ở mọi nơi, mọi lúc, mọi thời điểm, mọi không gian và mọi người!
Chính nhờ khả năng la cà tích cực của Liễu Nguyệt, dự định ra ngoại thành của hai người….. kéo dài tới quá trưa!