Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 90: Chương 90: Ha ha, ngươi đủ cuồng!




Cho nên sát thủ trước mặt nhìn nhóm người Từ Hồng, sát ý trong mắt càng rõ ràng hơn.

“Ha ha. . . Muốn giết chúng ta! Nhưng ngươi không có bản lãnh kia!” Từ Hồng nhìn ra sát ý trong mắt nam nhân, lui về sau lưng Chu Tử Mặc.

Ngoài miệng phô trương nhưng không có nghĩa là bản lĩnh lợi hại, cho nên lúc nên thối lui thì tốt nhất là thối lui, tránh cho máu tươi lan đến trên thân.

“Phong, Vân, các ngươi giải quyết nam nhân này đi.” Chu Tử Mặc ra lệnh cho hai người bên cạnh.

Nhưng rõ ràng hai người kia không muốn nghe lệnh.

“Phong, chúng ta phải làm theo sao?”

“Heo mới nghe hắn, Vân!”

Hai người Phong, Vân hiển nhiên sẽ không nghe Chu Tử Mặc ra lệnh, bọn họ thích công chúa Tử Lan, nàng lại thích Chu Tử Mặc, rõ ràng chuyện này càng khiến cả hai thêm chán ghét Chu Tử Mặc.

Vì vậy mới không thèm nghe Chu Tử Mặc ra lệnh.

“Phong, Vân, ta không thích nam nhân kia, giết nam nhân kia cho ta!” Tử Lan còn không biết cái gì là giết chết.

Chỉ biết lời nói của Chu Tử Mặc, cho nên nàng tự nhiên sẽ theo lời của Chu Tử Mặc mà làm, ai bảo Chu Tử Mặc là người nàng thích nhất.

“Phong, bây giờ chúng ta phải động thủ sao?”

“Nói nhảm, mệnh lệnh của công chúa Tử Lan có thể không tuân thủ sao?”

Ngay khi Phong nói, hắn cũng đã chạy ra ngoài, đại đao sáng loáng nhắm thẳng vào sát thủ kia.

Mà sau khi Vân phản ứng lại cũng theo sát ra ngoài giết người.

“Chúng ta rời đi trước.” Chu Tử Mặc ôm lấy Tử Lan, bay về phương xa, Tử Lan của hắn không thích hợp với loại trường hợp máu tanh này.

“Không đi, người ta muốn xem.” Tử Lan đang xem vui vẻ, lại bị Chu Tử Mặc ôm đi, khó tránh khỏi tính khí có chút trẻ con.

“Muốn xem cũng không được, chỗ đó không có gì đẹp mắt.” Chu Tử Mặc bá đạo mở miệng, thế nhưng hắn biết, tất cả điều hắn đang làm đều là vì Tử Lan.

Hắn không muốn tiểu nhân nhân khả ái này nhìn thấy một màn tàn nhẫn như vậy.

“Hẹp hòi.” Không thấy được thứ muốn xem, Tử Lan bất mãn híp cặp mắt, cái miệng nhỏ nhắn ở trong ngực Chu Tử Mặc mà lẩm bẩm.

Nhưng sau đó lại giống như nhớ tới cái gì đó, khóe miệng Tử Lan mở lên lần nữa, “Chu Tử Mặc, Phong, Vân vẫn là nghe lời của ta đó.” Tử Lan đắc ý mở miệng.

“Ừ.” Nhìn bộ dáng nhỏ đắc ý của Tử Lan, Chu Tử Mặc điểm cái mũi nhỏ của nàng, cưng chiều trên mặt rất dễ thấy.

Từ Hồng ở bên cạnh nhìn, không khỏi gật đầu, càng ngày hắn càng yên tâm giao Tử Lan cho Chu Tử Mặc rồi. Có tướng công như Chu Tử Mặc, chắc rằng về sau Tử Lan sẽ hạnh phúc.

Người làm ca như hắn cũng có thể buông tay, muội muội luôn phải gả ra ngoài .

“Chu Tử Mặc.” Đi theo Chu Tử Mặc sau lưng Tử Lan Từ Hồng nhẹ giọng thì thầm.

“Hả?” Chu Tử Mặc quay đầu, nhìn Từ Hồng vừa mới thở hổn hển đã biến thành một vẻ mặt y hệt cao nhân, trong lòng Chu Tử Mặc nghi hoặc.

“Về Tử Lan. . . Giao cho ngươi, nếu như ta phát hiện ngươi dám khi dễ nàng, thì dù có đuổi kịp chân trời góc biển, ta cũng sẽ đòi lại một công đạo cho nàng!” Từ Hồng hung thần ác sát nhìn chằm chằm Chu Tử Mặc, nhưng trong mắt lại không căm hận chút nào.

Chu Tử Mặc nhìn Từ Hồng như thế, nhìn lại Tử Lan nghịch váy ở trong lòng mình, nụ cười sáng rỡ cũng xuất hiện theo đó, “Ừ.” Lần đầu tiên sau khi bị người ta uy hiếp, Chu Tử Mặc cười đáp lại.

Vì hắn và Từ Hồng đều cùng một loại người, chỉ muốn làm cho Tử Lan được sống hạnh phúc.

Khác biệt duy nhất chính là, hắn đối với Tử Lan là tình yêu nam nữ, mà Từ Hồng đối với Tử Lan chính là tình yêu ca ca với muội muội.

Vốn dĩ hắn tuyệt đối không cho phép trừ có nam nhân ngoại trừ hắn thích Tử Lan, nhưng. . . Hiện tại hắn có thể tiếp nhận.

Bởi đều người yêu mến Tử Lan, cần gì phải phân biệt như vậy.

“Nếu như không để ý, ngươi có thể kết bái huynh muội với Tử Lan.” Sau khi nói xong câu đó mặt Chu Tử Mặc lập tức đỏ lên, sau đó rất không tự nhiên ôm lấy Tử Lan lại chạy trốn một lần nữa.

Nhưng hắn cố ý hãm tốc độ lại, tận lực hết mức để cho Từ Hồng đuổi theo.

Từ Hồng vì lời nói của Chu Tử Mặc mà khuôn mặt trở nên khiếp sợ, nhưng sau khi phản ứng lại hắn mừng như điên đuổi theo Chu Tử Mặc và Tử Lan, rốt cuộc. . . Có thể trở thành người thân với Tử Lan! Mặc dù lúc này phải cộng thêm Chu Tử Mặc, nhưng cùng nhau. . . Cũng không khác!

. . . . . .

Cho đến lúc hai người Phong, Vân trở lại, Tử Lan ngửi thấy mùi vị khác thường nào đó ở trong không khí.

“Đây là mùi gì? Nhàn nhạt. . . Có hơi tanh.” Tử Lan xoa lỗ mũi, cẩn thận hít hà lần nữa.

“Không có. . . Không có mùi vị gì.” Phong giành ở mở miệng trước vân, nếu không để tiểu tử này nói thì chắc chắn trở thành một khung cảnh ghê tởm.

“Có, mùi vị rất khó chịu.” Cái miệng nhỏ nhắn của Tử Lan lẩm bẩm nhìn Phong, không biết tại sao hắn phải lừa gạt mình, “Chu Tử Mặc, ngươi cũng ngửi thấy chứ? Mùi thật tanh.” Tử Lan chuyển sang Chu Tử Mặc.

“Có lẽ là Phong và Vân đi ăn trộm món ăn thôn quê gì đó.” Chu Tử Mặc tùy ý mở miệng, bộ dáng nghiêm túc này không có chút nào giống như lừa gạt.

Nhưng rõ ràng Tử Lan tin lời Chu Tử Mặc nói, “Hai người các ngươi lại dám ăn trộm, ta cũng muốn ăn!” Tử Lan ở trong ngực Chu Tử Mặc liên tục giãy giụa, bộ dạng tham ăn này làm cho bốn đấng mày râu ở đây cau mày, tiểu nha đầu này chỉ biết tham ăn!

“Không có, đã vào bụng rồi.” Phong nhìn sang Chu Tử Mặc, dị quang trong mắt không ngừng thoáng hiện. Có lẽ Chu Tử Mặc này có lẽ đã đoán được thân phận của hắn và Vân từ lâu, cho nên không có nói ra chỉ không muốn để cho bọn họ có cơ hội động thủ thôi.

Ha ha. . . Thật đúng là khôi hài!

Rõ ràng hắn và Vân đều có thuật pháp phi phàm, nhưng hoàn toàn không thể sử dụng, bởi vì lúc này Chu Tử Mặc chỉ là một người xa lạ, hơn nữa còn không biết sự tồn tại của thuật pháp sư.

Cho nên theo quy định của thuật pháp sư, bọn họ không thể động thủ với Chu Tử Mặc!

Cũng bởi vì vậy, bọn họ muốn tìm thứ kìm hãm nam nhân này ở khắp nơi. Bởi vì võ công bọn họ không phải đối thủ của nam nhân này!

Thật ra thì hắn cũng không biết, Chu Tử Mặc không có nói thân phận của hắn ra, cũng không phải vì hắn không phải đối thủ của hai người kia, mà là vì hai người kia không sinh ra sát khí với hắn và Tử Lan.

Nếu không hắn đã động thủ giải quyết hai nam nhân này xong từ lâu, đâu sẽ dễ dàng để bọn họ đi theo.

“Làm sao mà ăn vào chứ, các ngươi lập tức phun đồ ăn ra cho ta!” Tử Lan ngang ngược mở miệng, nét mặt kiêu căng này khiến Chu Tử Mặc và hai người Phong, Vân không nhịn được cười thật to, nha đầu này, đồ nhổ ra có thể ăn không?

Thật là một đứa nhỏ ngốc nghếch!

“Dù bọn họ có phun ra, nàng cũng không thể ăn! Chốc lát nữa đi bắt gà rừng, ta nướng cho nàng.” Chu Tử Mặc hôn cái trán Tử Lan một cái, ôn tồn mở miệng.

“Nhưng. . . Bọn họ ăn trộm.” Ngón tay nhỏ của Tử Lan chọc Chu Tử Mặc, làm bộ đáng thương nói.

“Ừ, vậy chốc lát nữa chúng ta ăn, không cho bọn họ ăn.” Khóe miệng Chu Tử Mặc treo lên nụ cười động lòng người, khiến lòng của Tử Lan cũng vui vẻ theo, “Không cho bọn họ ăn, ha ha. . .” Tiếng cười khoan khoái truyền ra xa gần, khiến Chu Tử Mặc yêu sâu đậm tiểu nữ oa cười vui vẻ này lần nữa, cho dù năm nay nàng chỉ có chín tuổi.

Mầm móng tình yêu đã cắm rễ ngay từ trước đây thật lâu.

. . . . . .

Tìm nửa năm, vẫn không thể tìm được dị năng giả huyết mạch kia, khiến Mạc Tiếu Tường có loại phiền não khác thường. Đáng chết, rốt cuộc cái người giác tỉnh huyết mạch Nhân Hoàng không được phéo đó núp ở nơi nào, tại sao hắn không tìm được!

Mạc Tiếu Tường tức giận ở trong lòng.

Cuối cùng, hắn không thể không từ bỏ tìm kiếm người giác tỉnh huyết mạch Nhân Hoàng đó, muốn trở lại bên người Tử Lan đổi lấy vui vẻ của tiểu nha đầu kia.

Chỉ cần đạt được sự vui vẻ của tiểu nha đầu kia, dù không giết chết dị năng giả đó cũng không khác lắm. Đến lúc đó để tiểu nha đầu kia giết chết hắn không phải xong rồi hả! Huyết mạch Thú Hoàng và Ngư Hoàng, ầy. . . Tiểu nữ nhân kia đã cường đại đến có thể phá hủy cái thế giới này!

. . . . . .

Ah? Đây là ai?

Đôi mắt to trong suốt của Tử Lan liên tục quan sát nam tử giống Chu Tử Mặc đến mấy phần trước mặt, nghi ngờ lại trắng trợn biểu hiện ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh non.

Được rồi, nàng rất tò mò về nam tử trước mặt.

“Tử Lan, ta là phu quân tương lai của nàng, Mạc Tiếu Tường.” Mạc Tiếu Tường ôn tồn nhìn lên tiểu nhân nhân trước mặt, nhưng khinh thường ở đáy mắt vốn không thể giấu được. Dù nhìn thế nào, ở trước mặt cũng là một tiểu nữ oa thanh non. So sánh với những mỹ nhân phong thái trác tuyệt kia, hoàn toàn là kẻ vô dụng.

Cho nên Mạc Tiếu Tường mới có thể xem thường tiểu nữ oa này như thế, hắn không cổ quái, đối mặt với một tiểu nữ oa vốn không thể sinh ra cảm xúc khác thường. Mà thứ hắn muốn làm chỉ là lợi dụng tiểu nữ oa này!

“Phu quân tương lai sao?” Tử Lan càng nghi hoặc, “Phu quân là cái gì, có thể ăn không?” Tiểu Tử lan mút đầu ngón tay mình, ngơ ngác hỏi.

“Hắn chính là một đống cứt chó! Chó cũng không ăn!” Bị Mạc Tiếu Tường dẫn rời đi đám người Từ Hồng nhanh chóng phản ứng lại, sau đó chạy tới cửa phòng đã nghe thấy câu nói có liên quan đến ‘phu quân’ của Mạc Tiếu Tường. Tức giận đan xen làm cho hắn dưới cơn nóng giận tuôn ra một câu thô tục như thế.

“Ừ, cứt chó quả thật không thể ăn.” Lấy đầu ngón tay trong miệng ra, vẻ mặt nghi hoặc của Tử Lan nhìn Mạc Tiếu Tường trước mặt, nam nhân này là một đống cứt chó? Tại sao nhìn lại không giống?

Được rồi, có lẽ cứt chó cũng có lúc có dáng dấp thật sự không giống cứt chó.

“Ngươi. . . Hừ, ta nói cho các ngươi biết những thứ mệnh tiện kia, Tử Lan là nương tử đã định sẵn trong mệnh ta, về sau cũng sẽ sống chung một chỗ với ta cả đời, cho nên. . . Các ngươi có thể lăn!” Mạc Tiếu Tường liều lĩnh mở miệng, tàn khốc trên mặt kia không có chút nào giống như Chu Tử Mặc.

Tử Lan nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu, quay đầu lại nhìn Chu Tử Mặc đang âm trầm, chạy chậm tới bên người Chu Tử Mặc, ừ, vẫn là Chu Tử Mặc của nàng đẹp hơn.

“Ôm ôm.” Đưa hai tay của mình ra, vẻ mặt Tử Lan vui vẻ nói. Rõ ràng không coi lời nói của Mạc Tiếu Tường là thứ gì quan trọng.

Ôm lấy Tử Lan trên đất, âm trầm trên mặt Chu Tử Mặc tản đi một chút xíu, “Nếu như ngươi chỉ vì nói câu này, vậy thì ta cho ngươi biết, có liên quan đến Tử Lan. . . Ta tuyệt đối cũng sẽ không buông tay!” Chu Tử Mặc không khách khí đáp lại.

Ai cũng đừng nghĩ cướp Tử Lan từ trong tay hắn đi, dù là trời cũng không được! Chớ đừng nói chi là tên nam nhân ngu ngốc giống hắn trước mặt này!

“Ha ha ha. . . Ngươi đủ cuồng, không hổ là con trai của cô cô ta, nhưng mà. . . Mặc dù trên người ngươi có một phần huyết mạch tôn quý của Mạc gia chúng ta, nhưng tiện chủng chính là tiện chủng, tên hoàng thượng cha ngươi kia là tiện chủng, cho nên ngươi cũng là tiện chủng! Đây là sự thật không ai sửa đổi được!” Mạc Tiếu Tường cố ý kích thích Chu Tử Mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.