Vì đã biết tất cả đời sau của Nhân Hoàng, chỉ có Chu Tử Mặc là hắn chưa từng xâm nhập điều tra, cho nên rất có thể Chu Tử Mặc chính là một dị năng giả huyết mạch, mặc dù trên người của hắn không có một hơi thở Nhân Hoàng nào.
“Lại là một nam nhân tự cho là cao quý.” Chu Tử Mặc không hề có một chút tức giận nào vì lời nói của Mạc Tiếu Tường.
Có thể làm cho hắn tức giận thì chỉ có tiểu nhân nhân trong ngực, nhưng bây giờ tiểu tử này đang thoải mái nằm ở trong ngực của hắn, vì vậy hắn có thể lạnh nhạt đối mặt với tất cả mọi chuyện. Từ chốc Mạc Tiếu Tường vừa xuất hiện, hắn đã biết mục đích của hắn ta, cũng như nguyên nhân hắn kích thích mình.
Mà vốn dĩ hắn không bại lộ thân phận của mình không phải là vì sợ, mà là do muốn nam nhân trước mặt sợ hãi, không phải hắn tìm người giác tỉnh huyết mạch Nhân Hoàng khắp thế giới sao? Vậy mình liền cố tình không để cho hắn tìm được!
Hơn nữa chắc chắn hắn muốn kéo Tử Lan đi làm bia đỡ đạn cho hắn ta, vậy thì hắn càng không thể cho hắn ta đúng như mong muốn.
“Dù ta tự cho là cao quý, nhưng cũng là bản thân ta cao quý, mà tất nhiên loại người đê tiện như ngươi sẽ không hiểu chúng ta những nơi cao quý của chúng ta!” Mạc Tiếu Tường khi dễ nói.
Hắn cũng không có vì Tử Lan bị Chu Tử Mặc ôm vào lòng ngực mà phiền não, bởi vì hắn vốn cũng không thích tiểu nha đầu thanh non này.
Nhưng mà. . . Dù sao tiểu nha đầu kia cũng là thê tử chưa cưới trên danh nghĩa của hắn, hơn nữa vô cùng có khả năng trở thành bia đỡ đạn sau này của hắn, cho nên nhất định hắn phải cướp cô gái nhỏ kia đến tay, sau đó giả vờ mình là người đốt với nàng tốt nhất trên thế giới này.
Để cho nàng toàn tâm toàn ý đi theo mình.
“Thật sao? Thật ra thì ta cũng cảm thấy như vậy, vậy thì. . . Ngươi có thể đi được rồi, những người thấp hơn như chúng ta đứng ở nơi này khó tránh khỏi sẽ làm bẩn đến giày ngươi.” Chu Tử Mặc còn không ngẩng đầu lên nhìn nam nhân kia bằng nửa con mắt, vì khinh thường và khinh bỉ hắn đối với hắn ta đã xâm nhập linh hồn từ lâu.
“Hừ, thật sự không biết trong thân thể người hèn yếu như ngươi lại chảy đầy máu của người Mạc gia chúng ta.” d.iễn đàn-lêq.uýđô=n Mạc Tiếu Tường khinh bỉ mở miệng, sau đó khuôn mặt tràn đầy hồng quang nhìn Tử Lan, “Tiểu Tử Lan, ngoan, đến trong lòng ta, nơi này mới là nơi nàng nên ở sau này.” Khi Mạc Tiếu Tường đối mặt với Chu Tử Mặc còn hung thần ác sát, thế nhưng khi hắn đối mặt Tử Lan lại dịu dàng vô cùng.
Dù sao Tử Lan cũng là thê tử của hắn, hắn sẽ sống cả đời với nàng.
Cho dù về sau cũng không nhất định thích nàng, nhưng tương lai thực lực của nàng tuyệt đối mạnh hơn hắn, hiện tại lấy lòng nàng, về sau ngộ nhỡ mình xuất hiện sai lầm gì thì tuyệt đối nàng cũng sẽ không ‘bỏ rơi’ mình.
“Hắn cho rằng hắn là ai! Hừ. . .” Tử Lan nhẹ giọng nói ở bên tai Chu Tử Mặc, dễ nhận thấy nàng cũng ý thức được Mạc Tiếu Tường khó đối phó, cho nên mới không dám quá kiêu ngạo.
Cho dù tâm trí chỉ có năm tuổi, nhưng không có tùy ý tùy hứng dĩ vãng. Tâm trí chỉ có năm tuổi của nàng càng hiểu chuyện hơn tâm trí hơn ba mươi của tuổi nàng.
“Hắn cũng là một đống cứt chó.” Tiếng Chu Tử Mặc không lớn, nhưng tuyệt đối cũng không nhỏ, ít nhất có thể để cho Mạc Tiếu Tường nghe được dễ như trở bàn tay. Nhất thời, sắc mặt của Mạc Tiếu Tường trở nên khó chịu, hắn cho rằng nam nhân đê tiện này lại dám mắng hắn, đây tuyệt đối là sỉ nhục với Mạc Tiếu Tường!
Hơn nữa còn là sỉ nhục trí mạng!
“Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi là biểu đệ của ta thì sẽ thả ngươi một con ngựa, người chọc ta thì dù hắn là thần ta cũng sẽ không bỏ qua.” Mạc Tiếu Tường kiêu ngạo ngất trời nói, vậy mà khi nhìn dáng vẻ ngu si kia, khóe miệng hoàn mỹ của Chu Tử Mặc hơi nhếch lên, dù là thần hắn cũng sẽ không bỏ qua sao?
Lời này không khỏi cũng quá vênh váo một chút rồi? Hơn nữa nam nhân này còn không biết, Chu Tử Mặc hắn chính là thần!
Nhưng mà hiển nhiên Chu Tử Mặc sẽ không nói những lời này cho Mạc Tiếu Tường, hắn chỉ nhìn lên nam nhân trước mặt này một chút xíu trước khi hắn lâm vào địa ngục không thể chạy trốn.
Chu Tử Mặc sẽ nhớ mỗi một chữ hắn nói, hiện tại để nam nhân này phách lối, đợi đến tương lai sẽ để cho nam nhân này trả lại tội nghiệt hôm nay!
Đến lúc đó hắn thật sự muốn xem nam nhân này còn cười ra tiếng hay không!
“Không nói lời nào cũng không đại biểu ta sẽ bỏ qua cho bọn ngươi.” Mạc Tiếu Tường hơi híp cặp mắt, nhìn biểu đệ của mình, thật sự không biết ý nghĩ của hắn lúc này.
Loại cảm giác không thể khống chế người khác làm cho hắn rất khó chịu, cho nên hắn quyết định động thủ.
“Đối thủ của ngươi không phải là ta, chờ ngươi đánh bại hai người Phong, Vân rồi hãy nói.” Chu Tử Mặc xoay người, làm cho Tử Lan cũng không nhìn thấy một màn máu me này.
Lại không nhìn thấy một màn kịch đặc sắc, Tử Lan ở trong ngực Chu Tử Mặc không ngừng xoa ngực hắn, khiến Chu Tử Mặc có cảm giác hơi ngứa một chút.
“Chúng ta đi đến trước chờ bọn họ.” Sau lưng, tiếng nổ mạnh đã vang lên liên tiếp, hiển nhiên tình huống chiến đấu lần ngày còn thảm thiết hơn lần trước.
Bởi vì người hai người Phong, Vân đối mặt không phải chỉ là hỗn độn giang hồ thường ngày, mà là huyết mạch dị năng giả, huống chi còn là truyền nhân hệ chính của Nhân Hoàng, cho nên bọn họ cũng dùng tới thuật pháp.
Mà dù có dùng tới thuật pháp, mới vừa bọn họ và Mạc Tiếu Tường đánh ngang tay, điều này làm cho hai người Phong, Vân rất biệt khuất. Ít nhất, bọn họ đã bị trao cho danh hiệu ‘thiên tài thuật pháp sư’, nhưng bây giờ, hai người đánh một còn không đánh lại, đây coi là thiên tài gì?
Cho nên thời gian trôi qua, mắt thấy đánh chỉ có thể khieén hai bên tổn hại, Phong, Vân liếc mắt nhìn nhau, ăn ý vốn luôn tồn tại ở giữa ở giữa, hai người cùng giảo phá ngón tay, bắt đầu triệu hồi.
“Gửi tới ngàn xưa, thủ vệ Thánh Hoàng, tôn ngã pháp chỉ, triệu hồi thần linh.”
Tiếng thần thánh và cổ xưa làm cho cả mặt đất bắt đầu không cầm được run rẩy, hình như có cái gì sắp chui lên từ dưới đất. Mà khi hai người Phong, Vân triệu hồi thần linh này ra, sắc mặt cả hai ngay lập tức trở nên trắng bệch. Rất dễ nhận thấy, thi triển cái này Thuật sức triệu hoán này đánh ma pháp đến thân thể bọn họ.
Nhưng mà bây giờ không phải lúc nghĩ đến những thứ này, thừa dịp ngay khi Mạc Tiếu Tường sững sờ, bọn họ đã lặng lẽ rời khỏi nơi đây đuổi theo đám người Chu Tử Mặc.
Cảm thấy mặt đất khẽ chấn động, Chu Tử Mặc quay đầu lại, chau mày nhìn lại nơi vừa mới rời đi, hơi thở quen thuộc, đó là tộc nhân của hắn! Nhưng. . . Bây giờ không phải là lúc trở về, ôm chặt người trong ngực, Chu Tử Mặc giấu giếm hơi thở của mình, bước nhanh rời khỏi nơi đây.
. . . . . .
Hai người Phong, Vân rất vất vả tìm được Chu Tử Mặc, tên này đã ôm Tử Lan vọt ra 300 cây số, cũng không biết một phàm nhân như hắn làm sao mà trong thời gian ngắn chạy được khoảng cách xa như vậy.
Mà lần này dường như đã hoàn toàn đánh mất Từ Hồng.
“Từ Hồng đâu? Sao lại không ở chung một chỗ với các ngươi?” Tử Lan nhìn hai người Phong, Vân thảm thiết trở về, mà Từ Hồng cho rằng sẽ trở về với bọn họ lại không trở lại, không khỏi cau mày.
Nàng đã coi Từ Hồng thành người thân, cho dù địa vị hắn trong lòng so ra kém Chu Tử Mặc, nhưng cũng là bộ phận không thể thiếu.
“Phong, ngươi có thấy Từ Hồng không?”
“Không nhìn thấy, nhưng. . . Chúng ta phải đi về tìm hắn, Vân!”
Phong nhìn vẻ mặt vội vàng này của Tử Lan cũng biết bọn họ lại bị Tử Lan coi thành người làm đi tìm Từ Hồng, cho nên dứt khoát tự mình nói ra.
“Ừ, các ngươi nhanh đi tìm Từ Hồng trở về.” Lần này Tử Lan không phải ra lệnh, mà là khẩn cầu.
“Phong, vì cái gì mà chúng ta phải tìm nam nhân kia?” Vân đơn thuần và nghi hoặc nhìn gió, ở trong mắt của hắn, Từ Hồng cũng là đối thủ cạnh tranh của bọn họ, hiện tại thiếu một người không phải rất tốt sao?
Tại sao Phong lại muốn tìm nam nhân kia về?
“Bởi vì hắn cũng là bằng hữu của chúng ta, chỉ cần là người công chúa Tử Lan quan tâm và là bằng hữu của chúng ta, Vân.” Phong giải thích.
Nghe được giải thích của hắn, Chu Tử Mặc ngẩng đầu ngó hắn một cái, nhìn khuôn mặt chân thành của hắn thì cau mày lần nữa.
“Các ngươi bảo vệ Tử Lan, ta đi tìm hắn trở lại.” Hắn sao lại không nghe ra giọng điệu châm chọc của Phong chứ, mà sở dĩ hắn chủ động đi tìm Từ Hồng cũng không phải vì Phong dùng phép khích tướng, mà bởi vì Từ Hồng sự thật là bằng hữu của hắn.
“Chu Tử Mặc. . .” Chẳng biết tại sao, Tử Lan nhìn Chu Tử Mặc sắp rời đi, cực kì không muốn thả hắn đi, nhưng Từ Hồng lại phải có người đi tìm.
Cho nên. . .
“Đi sớm về sớm, ta chờ ngươi.” Tiểu nhân nhân làm bộ đáng thương nói, thậm chí trong mắt to ngây thơ bắt đầu chứa nước mắt trong suốt. Thật không bỏ được hắn đi. . .
“Ừ.” Gật đầu một cái, Chu Tử Mặc lắc mình một cái đã biến mất ngay tại chỗ.
Lấy nhãn lực hai người Phong, Vân tự nhiên có thể thấy được Chu Tử Mặc vốn không vận dụng Huyết mạch chi lực chút nào, nhưng mà chỉ bằng khinh công đã đạt tới cái hiệu quả này, không thể không nói, công lực Chu Tử Mặc đã đến trình độ cực điểm.
“Phong, chúng ta phải dẫn công chúa Tử Lan về nhà sao?”
Hiện tại chỉ còn lại ba người bọn họ, chỉ cần bọn họ nguyện ý, cưỡng chế mang theo Tử Lan rời khỏi thì quả thật không phí chút sức lực nào, nhưng chẳng biết tại sao, Phong thậm chí có chút không dám làm như thế.
“Công chúa Tử Lan, nàng đồng ý trở về cùng chúng ta không?” Phong thận trọng hỏi.
“Mới không! Ta phải chờ Chu Tử Mặc!” Tử Lan lườm hai người một cái, sau đó giương mắt nhìn phương hướng Chu Tử Mặc rời khỏi, nhất định Chu Tử Mặc sẽ mang theo Từ Hồng bình an trở về.
Mà nàng sẽ đứng ở chỗ này chờ bọn họ, đợi một chút đợi một chút. . .
“Vân, ngươi nghe chứ, công chúa Tử Lan không muốn rời đi với chúng ta.” Phong nhún vai một cái, bất đắc dĩ nói. Bộ dáng kia hoàn toàn không như dáng vẻ muốn mang Tử Lan đi.
Thật ra thì chỉ cần bọn họ cưỡng chế mang Tử Lan đi, tiểu tử này vốn không thể phản kháng, nhưng bây giờ. . .
Rõ ràng, Phong đã quyết định không mang Tử Lan đi. Như vậy Vân cũng chỉ có thể nghe Phong, phải biết rằng cho tới bây giờ hai người bọn họ đều do phong quyết định, chỉ cần Phong đồng ý, Vân tuyệt đối sẽ không cãi lại.
Nghe được lời của hai người, nhìn nét mặt bọn họ, hồng quang trong tay Tử Lan tản đi một chút xíu, nếu vừa rồi hai người này dám mạnh mẽ mang nàng rời đi, nàng nhất định sẽ cho bọn họ mỗi người một chưởng.
Hai người Phong, Vân không biết bọn họ đã vừa mới lượn một vòng ở Quỷ Môn quan.
Nếu như bọn họ lựa chọn mạnh mẽ mang Tử Lan đi, nói không chừng hiện tại đã là hai cỗ thi thể nằm dưới đất!
Mà lúc này, Chu Tử Mặc đang ở phương xa tìm kiếm Từ Hồng cảm thấy một hơi thở quen thuộc đang tiến tới gần, tự biết không tránh khỏi hắn đứng ở trên ngọn cây chờ người tới đến.
“Hoàng của ta, rốt cuộc cũng tìm được ngài.” Thiếu niên mặt y phục thất thải kích động quỳ xuống trong hư không, khiến Chu Tử Mặc không nhịn được cau mày, “Tộc nhân có tốt không?” Tiếng Chu Tử Mặc nhàn nhạt truyền đến.
“Tốt, tất cả mọi người đều vô cùng tốt, chỉ chờ Hoàng xông phá phong ấn, dẫn dắt chúng ta đi tới ngày mai huy hoàng hơn.” Thiếu niên kích động nói.
Mà Chu Tử Mặc chỉ cau mày, trong mắt còn sót lại ưu thương nhàn nhạt, tộc nhân tốt sao? Đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng! Bị vây ở trong sơn động một ngàn năm, trừ thuật triệu hồi pháp sư có thể đi ra cửa đánh một trận cho hắn, bọn họ cũng chỉ có thể sống ở trong không gian nho nhỏ đó không thể đi nơi nào cả, bọn họ như vậy vốn không có khả năng hạnh phúc!