Mà mới vừa rồi, phụ hoàng hắn biểu đã bộc lộ ra tình yêu thương hắn!
“Hừ, tên cuồng vọng.” Tử Tang Tiến hừ lạnh một tiếng, ngay khi lời nói của hắn rơi xuống, tay hắn nâng lên nhè nhẹ, ở trên tay hắn, có một vòng lam quang thanh nhã đang liên tục hiện lên.
Chu Tử Mặc biết, đó là của Huyết mạch chi lực của hắn.
“Ta còn tưởng rằng ghê gớm lắm, chút màu lam này. . . Hắc hắc hắc, huyết mạch lực của ngươi thật cường đại đó.” Trong giọng tà mị lộ ra châm chọc vô tận, khiến huyết mạch chi lực Tử Tang Tiến mới thi triển ra lập tức tiêu tán.
Thiếu chút nữa đã bị nam nhân thấp hèn này làm cho tức chết!
“Dù sao cũng hơn sức mạnh của phàm phu tục tử nhà ngươi!” Tử Tang Tiến nói xong câu này, tiếp tục vận động lam quang trong tay hắn.
Sau khi vất vả tích lũy được một chưởng ánh sáng màu lam có thể phát ra, Chu Tử Mặc tùy ý thổi ra một hơi về phía lam quang này. Ngay lập tức, lam quang vốn đang sáng chói biến mất không còn một mống.
Tử Tang Tiến khiếp sợ chớp cặp mắt của mình, nhìn ngốc ngốc nhìn ánh sáng trên tay mình, không có? Hắn vất vả tích lũy huyết mạch chi lực, tiểu tử kia nhẹ nhàng thổi đã mất hết toàn bộ?
Tất cả mọi thứ xảy ra trước mặt không khỏi cũng quá không thể tưởng tượng nổi rồi!
Từ khi ra đời đến bây giờ, hắn còn chưa từng nghe nói qua có loại chuyện cổ quái như này! Nhưng bây giờ, chuyện quỷ dị này lại có thể xảy ra, hơn nữa còn xảy ra ở trước mặt của hắn!
“Phàm phu tục tử, cũng không biết người nào mới thật sự là phàm phu tục tử!” Chu Tử Mặc nhìn nét mặt khiếp sợ của Tử Tang Tiến, châm chọc nói, ở khóe miệng hắn vẫn treo một nụ cười nhạt tà mị.
Cùng với khuôn mặt hoàn mĩ kia, thật sự cao quý không thể xâm phạm như vậy!
“Ngươi. . . Ngươi là ai?” Lúc này Tử Tang Tiến đã hoàn toàn quên cái thân phận cao quý gì đó, lời nói cũng bắt đầu cà lăm.
Cuối cùng bây giờ hắn mới phản ứng kịp, Chu Tử Mặc trước mặt này tuyệt đối không phải là người bình thường! Ngươi đã từng gặp người bình thường nào thổi một hơi mà có thể làm tắt huyết mạch chi lực của người khác sao?
Dù có là phụ thân hắn, Tam vương tử Ngư Hoàng, cũng không có bản lĩnh này!
“Ta là ai, ha ha ha. . . Ta là ai thì làm sao có thể nói cho tiểu nhân vật như ngươi biết chứ!” Chu Tử Mặc yêu mị nói.
Ở đáy mắt của hắn, có một tia kim quanh đang không ngừng thoáng hiện ra.
“Phụ thân, địa vị của Tử Tang Tiến này ở Ngư tộc cũng coi như tôn quý, giết chết hắn sẽ mang đến phiền toái không cần thiết cho ngài.” Một bộ tử y (y phục màu tím) quý giá tôn lên khuôn mặt tuyệt đẹp.
Một nam nhân có thể đẹp đến như vậy, cũng như là một loại yêu nghiệt. Mà tuyệt mỹ nam nhân này không phải là ai khác, chính là Ly Phách.
Kể từ khi nhận Chu Tử Mặc là phụ thân, Ly Phách vẫn luôn thủ hộ ở bên người Chu Tử Mặc, chưa bao giờ rời đi. Dựa vào thủ đoạn ẩn dật của hắn, thế gian này cũng chỉ có le que mấy người có thể xác định vị trí của hắn như vậy.
‘Phụ thân! ’
Tử Tang Tiến là biết Ly Phách, mà cũng vì biết, cho nên khi nghe Ly Phách phát ra hai chữ ‘phụ thân’ này thì cực kì khiếp sợ mà cặp mắt thiếu chút nữa lồi ra.
Hắn. . . Không nghe lầm chứ?
Này lão yêu vạn năm lại có thể gọi thiếu niên chỉ có mười mấy tuổi trước mặt đây là phụ thân!
Éc. . . Thế gian này! Có phải sắp thay người lãnh đạo rồi hay không hả?
“Ừ, ta biết.” Nghe ra Ly Phách trong giọng nói khẩn thiết, Chu Tử Mặc hài lòng gật đầu một cái. Vốn không quá tin tưởng Ly Phách này, dù sao mới bắt đầu hoa yêu này còn muốn ám sát hắn.
Nhưng bây giờ nhìn cái biểu hiện khéo léo kia, còn có từ ngữ thành khẩn, Chu Tử Mặc biết Ly Phách này thật tâm suy nghĩ cho hắn.
“Đợi chút. . . Các ngươi có quan hệ thế nào?” Hiện tại điều Tử Tang Tiến muốn biết nhất chính là: từ lúc nào thì Ly Phách biến thành nhi tử của Chu Tử Mặc rồi!
“Như ngươi thấy, chúng ta là phụ tử.” Ly Phách cung kính đứng ở sau lưng Chu Tử Mặc trả lời.
Sở dĩ hắn tiếp xúc Tử Lan, hơn nữa muốn cho Tử Lan trở thành thê tử của hắn, chỉ vì thánh nữ ra lệnh! Nếu như hắn không làm như vậy, có lẽ sẽ mang đến tai hoạ ngập đầu cho Mộc tộc. Dù sao, lửa giận của Thánh nữ đại nhân cũng không phải là thứ Mộc tộc bọn họ có thể chống đỡ!
Mà bây giờ, hắn nhìn thấy càng Chu Tử Mặc cường đại hơn, hơn nữa hắn hoàn toàn có thể hóa thành thân người cũng là nhờ hơi thở trên người Chu Tử Mặc. Lúc này, dù là con heo cũng biết nên lựa chọn như thế nào.
Mà rõ ràng hắn thông minh hơn heo, cho nên trực tiếp đứng ở sau lưng Chu Tử Mặc.
“Phụ. . . Phụ tử!” Tử Tang Tiến ngẩng đầu nhìn trời.
“Hắn là con nuôi ta thừa nhận.” Hiển nhiên Chu Tử Mặc đã không muốn nói nhảm nữa, trực tiếp mở miệng giải thích.
Được rồi, con trai nuôi còn có thể tiếp nhận một chút. Tử Tang Tiến an ủi ở bên trong lòng của chính mình. Chờ khi lòng của hắn bình tĩnh lại, hắn hít thở một cái thật sâu, “Ngươi đã có một. . . con trai nuôi mạnh mẽ như vậy, ta cũng không muốn trở thành kẻ địch của ngươi. Trực tiếp nói một câu, nhường Tử Lan cho ta, điều kiện ngươi cứ tùy tiện nói.”
Hắn thật sự không đắc tội Ly Phách nổi, nhưng hắn lại không muốn buông tha Tử Lan!
Phải biết rằng Tử Lan là truyền nhân chính thức của Thú Hoàng và Ngư Hoàng, thân phận địa vị kia người bình thường tuyệt đối không thể so sánh được. Mà hắn chỉ cần phải kết hôn với Tử Lan, sẽ lập tức một bước lên mây, đứng ở đỉnh cao nhất của thế giới này, sự hấp dẫn trí mạng này thì chỉ cần là người đều không đỡ được.
Cho nên. . . Hắn đã ngu ngốc phạm phải một sai lầm.
Hắn cũng không thể tưởng tượng, người có thể một hơi thổi tắt huyết mạch chi lực của hắn là người bình thường sao? Có thể để cho Ly Phách cúi đầu làm con nuôi là người bình thường sao? Hắn lại dám tranh Tử Lan với loại ngừoi này, thật đúng là. . . Ông thọ thắt cổ —— chán sống!
“Điều kiện tùy ý ta sao? Ha ha ha. . .” Giống như nghe được một lời khôi hài, Chu Tử Mặc càn rỡ cười lớn.
Nghe được tiếng cười quái dị của Chu Tử Mặc, Tử Tang Tiến khẽ cau mày, chẳng lẽ lời của hắn thật sự rất buồn cười sao?
“Ngươi có phải vẫn cảm thấy ngươi tài trí hơn người, là vì trong thân thể ngươi có huyết mạch chi lực hay không?” Chu Tử Mặc đột nhiên dừng tiếng cười to lại, tà mị nhìn Tử Tang Tiến đang cau mày.
Nhìn nét mặt tà mi kia, nghe thấy lời nói quái dị đó, sâu trong nội tâm Tử Tang Tiến đột nhiên có loại dự cảm xấu.
Nhưng một người cao quý như hắn sao có thể yếu thế trước mắt một phàm phu tục tử, mặc dù hình như phàm phu tục tử này có một chút quỷ dị.
“Ta vốn đã tài trí hơn người, mỗi người có huyết mạch chi lực đều tài trí hơn người!” Tử Tang Tiến ưỡn thẳng lồng ngực của mình, cặp mắt nhìn Chu Tử Mặc tràn đầy cao ngạo.
Điều hắn muốn làm là giẫm nam nhân trước mặt này ở dưới chân của hắn, cho dù là dùng ánh mắt đạp đổ cũng đủ rồi!
“Vậy thì ta phế bỏ huyết mạch lực của ngươi, xem ngươi còn cao ngạo như thế nào.” Chu Tử Mặc tùy ý mở miệng, lúc hắn nói xong lời này, gió lớn lấy tốc độ nhanh nhất phóng về phía Tử Tang Tiến.
Kim quang sáng chói toát ra từ trong lòng bàn tay hắn, khi Tử Tang Tiến còn chưa phản ứng kịp đã đặt lên trên ngực của hắn.
Mà kim quang kia giống như là có linh tính, nhanh chóng xuyên thấu vào trên ngực Tử Tang Tiến, nhanh chóng chiếm cứ trái tim Tử Tang Tiến. Ở tim Tử Tang Tiến, đang liên tục xuất hiện lam quang nho nhỏ. Song khi kim quang kia chiếm cứ trái tim của hắn, trái tim vốn đang tản ra lam quang đột nhiên trở nên ảm đạm.
Một giây, chỉ dùng ngắn ngủn một giây, khi kim quang hoàn toàn tràn đầy trái tim kia, lam quang đã lập tức biến mất không còn chút nào. Giống như chưa bao giờ xuất hiện qua vậy!
“Ta. . . Huyết mạch của ta. . . Huyết mạch!” Nếu như nói mặc dù Tử Tang Tiến có thể vẫn cao ngạo nói chuyện với Chu Tử Mặc, dù huyết mạch chi lực hắn vất vả tích lũy trong tay bị thổi tắt, dù Ly Phách xuất hiện, cũng không thực sự ảnh hưởng đến tâm trí của hắn.
Bởi vì hắn biết rõ, cũng vì trên người hắn có huyết mạch chi lực, mà bây giờ. . . Huyết mạch chi lực trên người của hắn đã tiêu tán hết sạch vào lúc này, Tử Tang Tiến biết, hắn đã mất đi tư cách quý tộc trở thành một phàm nhân.
Nghĩ đến hai chữ ‘người phàm’ này, khuôn mặt tuấn tú của Tử Tang Tiến trở nên dữ tợn.
“Ta liều mạng với ngươi!” Lúc này Tử Tang Tiến đã hoàn toàn mất hết tâm trí, trong thân thể đã không có huyết mạch chi lực, đã chứng minh từ nay về sau hắn chỉ có thể làm một người bình thường, đây là chuyện tuyệt đối không thể tiếp nhận đối với người luôn dã tâm bừng bừng như hắn.
Mà tất cả đều tại nam nhân trước mặt này!
Nếu không phải là vì nam nhân trước mặt này, hắn tuyệt đối không trở thành người bình thường, cho nên hắn nhất định phải trả thù.
Giờ khắc này điều đầu tiên hắn nghĩ tới chính là trả thù, mà không phải là nghĩ biện pháp khôi phục huyết mạch lực của mình. Hắn cũng không suy nghĩ một chút, nếu không phải do hắn luôn vì huyết mạch chi lực trong thân thể mà tự nhận là thân phận cao quý, làm sao Chu Tử Mặc lại ra tay phá hư huyết mạch lực của hắn.
Không thể không nói, mọi người đều có khác biệt!
Bốn vị hôn phu của Tử Lan đã xuất hiện, Ngao Tuyết Phong cao ngạo, Bách Hợp Mộng thanh triệt, Ly Phách mị hoặc xinh đẹp, mà Tử Tang Tiến. . . Thật đúng là đê tiện!
Dễ dàng giữ chặt tay Tử Tang Tiến, Chu Tử Mặc khinh thường cười một tiếng, “Chỉ bằng cái mạng của ngươi, còn muốn liều mạng với ta, dù ngươi ở đây mà chạy trở về trong bụng mẹ tu luyện mấy năm nữa cũng không phải là đối thủ của ta!” Sau khi nói xong câu đẩy, Tử Tang Tiến lập tức bị đẩy ra khỏi bên cạnh Chu Tử Mặc.
Hắn cực kì không thích nam nhân trước mặt này!
Nếu là trước kia, hắn đã dùng một chưởng đánh chết này tiện nam nhân từ lâu, nhưng bây giờ đã dung hợp với kí ức đời này của Chu Tử Mặc, mặc dù đời này Chu Tử Mặc cũng không phải là người lương thiện gì, nhưng có thể không giết người, Chu Tử Mặc tuyệt đối sẽ không giết người.
Cho nên hiện tại Chu Tử Mặc mới có thể như thế.
Cắn khóe môi bản thân gắt gao, bộ mặt Tử Tang Tiến phẫn hận nhìn khuôn mặt cười tà của Chu Tử Mặc, chính nam nhân này làm cho hắn mất đi huyết mạch chi lực, làm cho hắn từ nay về sau chỉ có thể làm người phàm.
Nếu như ánh mắt có thể giết chết người, Chu Tử Mặc đã bị hắn giết chết ngàn vạn lần từ lâu.
Nhưng sau khi tự hỏi ngắn ngủi, hắn biết Chu Tử Mặc muốn giết chết hắn thì rất dễ dàng, mà hắn không thể chết được.
Giảo phá khóe môi xinh đẹp của mình, Tử Tang Tiến xoay người.
“Phụ thân, người này không thể lưu.” Cảm thấy căm hận trong lòng Tử Tang Tiến, Ly Phách khuyên nhủ ở bên người Chu Tử Mặc. Tất nhiên hắn có thể thấy được Chu Tử Mặc chuẩn bị cho nam nhân này một con ngựa, thế nhưng cũng là một mối nguy cực lớn.
“Hắn đã mất hết huyết mạch chi lực, cùng lắm là mạnh hơn người bình thường một chút, để cho hắn sống ở cái thế giới này thể nghiệm người ‘thấp hèn’ sinh hoạt như thế nào một chút thôi.” Chu Tử Mặc tà mị nói, nhưng khi nói lời này lại mang theo vài phần nghiêm túc.
Khi hắn nói xong những lời này mới phản ứng được, sau khi hơi sững sờ, tà mị cười lần nữa, quả nhiên dung hợp trí nhớ kiếp này khiến cho hắn đã không còn là nam nhân tà mị khát máu kiếp trước nữa.
Nhưng không biết thay đổi như này rốt cuộc là đúng hay sai!
Ly Phách cúi đầu, suy nghĩ lời nói của Chu Tử Mặc, sau một lúc lâu chờ hắn phản ứng lại, Chu Tử Mặc đã không biết biến mất ở chỗ đó khi nào.
. . . . . .
Tử Lan giương mắt nhìn quả nho lớn mọng nước trên cây mây, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy khát vọng.
Được rồi, nàng thật sự rất muốn ăn những quả nho này.
“Tử Lan. . .” Nhìn bộ dáng nhân nhi khả ái xinh đẹp kia, yêu thương ở đáy mắt nam tử bạch y cực kì chói mắt, mặc dù tình yêu này không nhất định là tình yêu nam nữ, nhưng yêu chính là yêu.
“Ai vậy?” Mơ mơ hồ hồ, Tử Lan nghe thấy có người đang gọi nàng, có hơi mơ hồ quay đầu, Tử Lan đã nhìn thấy nam tử tràn đầy dịu dàng trên khuôn mặt đang đứng bên cạnh ghế mây.
Nhìn nam nhân quen thuộc mà lại xa lạ này, Tử Lan nhẹo đầu nhỏ của mình ở trong đầu của mình suy nghĩ xem rốt cuộc nam nhân này là ai.
Nhưng nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra, “Ngươi là ai? Tại sao ta cảm thấy giống như biết ngươi, nhưng lại không nhớ nổi.” Cái miệng nhỏ lẩm bẩm, Tử Lan có hơi bất mãn hỏi.
Cái bất mãn này không phải nhằm vào nam nhân trước mặt, mà vì do nàng không thể nhớ lại nam nhân trước mặt là ai được.
“Ta là ca ca ngươi, Từ Hồng.” Từ Hồng nhìn gương mặt nghi hoặc của tiểu nhân nhân, quỳ một chân trên đất, để cho chiều cao của mình cân bằng với tiểu nhân nhân trước mặt.
Mà ánh mắt của hắn cũng vẫn nhìn chằm chằm vào tiểu nhân nhân trước mặt, có vẻ trong suốt như vậy.
“Thật sự rất quen thuộc, nhưng. . . Vì sao lại không nhớ nổi?” Tử Lan bất mãn chu mỏ lần nữa.
Từ Hồng đã biết chuyện Tử Lan mất trí nhớ từ mẫu thân mình, cũng không thèm để ý chuyện nhân nhi khả ái không nhớ rõ mình, ngược lại vẫn còn rất hưng phấn, bởi vì nhân nhi khả ái này cảm thấy hắn quen thuộc.
Điều đó chứng minh nhất định ở trong lòng của nàng có một chút ấn ký của hắn, nàng mới có thể cảm thấy quen thuộc.
Dù ấn ký kia chỉ có một chút như vậy, nhưng đã đủ rồi!
“Từ từ đi, có lẽ trong những ngày sau này, muội sẽ nhớ lại. . .” Tay Từ Hồng từ từ đi đến khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo của Tử Lan, trên mặt hắn đầy tràn đầy dịu dàng.
“Nàng sẽ không nhớ lại!” Khi tay hắn sắp đụng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Lan, tiếng nói lãnh ngạo đột nhiên vang lên.