Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 83: Chương 83: Từ Hồng trở về!




Gương mặt tuấn tú lạnh như tờ giấy, Chu Tử Mặc lấy tốc độ Từ Hồng không nhìn thấy bay đến trước mặt của Tử Lan, ôm tiểu nhân nhân đang lộ ra vẻ mặt nghi hoặc vào trong ngực của mình, sau đó cảnh giác nhìn Từ Hồng.

Vẻ mặt nghiêm túc kia giống như Từ Hồng muốn cướp đi bảo bối hắn tôn quý nhất vậy.

Mà sự thật. . . đúng là vậy!

“Chu Tử Mặc, hắn rất quen thuộc, ta biết hắn sao?” Tử Lan nhẹo đầu nhỏ, cắm đầu ngón tay nho nhỏ của mình vào trong miệng bắt đầu mút.

Đây là vấn đề từ nãy đến giờ nàng suy đoán.

Lấy ngón tay Tử Lan từ trong cái miệng nhỏ của nàng ra, Chu Tử Mặc nghiêm túc trả lời, “Ngươi không biết hắn, hắn chỉ là một người qua đường giáp.” Nói xong lại lạnh lùng nhìn về phía Từ Hồng lần nữa, hoàn toàn không cho hắn cơ hội giải thích, “Ngươi, đi đi!”

Từ Hồng nhìn Chu Tử Mặc bá đạo như thế, khẽ cau mày. Có lẽ trước kia, hắn chỉ biết Chu Tử Mặc cuồng liệt chiếm đoạt Tử Lan như thế nào. Hơn nữa vì thân phận của Chu Tử Mặc, cho nên hắn không thể không tạm thời rời đi để hoàn thiện cánh chim của mình.

Hiện tại, rốt cuộc cánh chim của hắn đã đầy đặn, cho nên hắn trở lại, đứng ở chỗ này! Bắt đầu tranh thủ hạnh phúc vì Tử Lan!

“Nếu như Tử Lan thật sự thích người, ta có thể để cho nàng cùng với người, nhưng. . . Nếu như Tử Lan chỉ do bị người ép buộc, như vậy ta tuyệt đối sẽ không giao nàng cho người!” Từ Hồng kiên định nhìn Chu Tử Mặc, trong mắt không ngừng tràn đầy cố chấp không thể buông tha.

Nhìn Từ Hồng cố chấp như thế, Chu Tử Mặc còn chưa mở miệng, tiểu nhân nhân trong ngực hắn đã không nhịn được đẩy một cái, “Chu Tử Mặc, thả ta xuống.”

“Nàng muốn làm gì?” Chu Tử Mặc đột nhiên có loại dự cảm xấu.

“Ngươi thả ta xuống á..., ta muốn đi xác định một chuyện.” Tiểu nhân nhân ở trong ngực Chu Tử Mặc không ngừng nhăn nhó.

Cuối cùng Chu Tử Mặc cũng không ôm nổi, đặt nàng ở trên mặt đất. Nhưng mà tay Chu Tử Mặc vẫn gắt gao nắm tay nhỏ bé của Tử Lan, hoàn toàn không buông ra. Tay của mình bị Chu Tử Mặc đáng chết nắm chặt, mặc dù Tử Lan trong lòng có hơi bất mãn, nhưng nhiều hơn vẫn là điềm mật, ngọt ngào.

Lôi kéo tay Chu Tử Mặc, Tử Lan đi tới bên người Từ Hồng, nhìn người quen trước mặt mình này, một cái tay khác của Tử Lan đột nhiên nắm lấy tay Từ Hồng, khiến toàn thân Từ Hồng run lên, cũng làm cho Chu Tử Mặc trước mặt vốn đang lạnh lùng trở nên càng thêm khó chịu.

“Quả nhiên là giống nhau.” Khẽ híp cặp mắt, Tử Lan giống như con mèo nhỏ khéo léo, ngọt ngấy mở miệng.

Có hơi cứng ngắc kéo bàn tay nhỏ bé đang nắm tay Từ Hồng của Tử Lan xuống, lần này Chu Tử Mặc thật sự tức giận, nhưng nhiều hơn là sự phẫn nộ đối với Từ Hồng.

Nếu không phải nam nhân đáng chết này xuất hiện ở trước mặt của Tử Lan, Tử Lan cũng sẽ không bị ma quỷ ám ảnh đi đến kéo tay nam nhân kia.

“Cái gì giống nhau?” Đáy mắt Từ Hồng tản ra sắc thái kỳ dị, đây là lần đầu tiên Tử Lan kéo tay hắn, mà lần đầu tiên như vậy, có chứng minh mình ở trong lòng Tử Lan vẫn có một vị trí như vậy hay không.

Mà hắn muốn cũng chỉ là một vị trí nhỏ như vậy!

“Cảm giác giống như Chu Tử Mặc vậy, lôi kéo tay của ngươi giống như lôi kéo tay Chu Tử Mặc, khó trách ta sẽ cảm thấy ngươi quen thuộc như thế.” Tiểu nhân nhi non nớt nói, khuôn mặt nhỏ nhắn lắp đầy vui vẻ, giống như tìm được món đồ chơi mới lạ gì đó.

Theo lời của nàng..., bộ mặt hai người Chu Tử Mặc và Từ Hồng cùng cứng đờ, lời của tiểu nhân nhi này. . .

Chỉ sửng sốt một chốc, Từ Hồng lập tức hiểu được lời nói của tiểu nhân nhi này, không phải nàng cảm thấy mình quen thuộc, mà là. . . Bởi mình thật tâm đối đãi nàng, đợi nàng giống như Chu Tử Mặc.

Cho nên nàng mới có thể cảm thấy mình quen thuộc thôi.

Thì ra, trong lòng của nàng cũng chỉ có một mình Chu Tử Mặc!

“Giống nhau cái gì, không cho thấy hắn quen thuộc.” Chu Tử Mặc ở bên cạnh sau khi nghe thấy lời nói của tiểu nhân nhân, giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, toàn thân mèo lập tức nổ tung.

Tử Lan là của một mình hắn, cho dù muốn cưng chiều muốn yêu, cũng chỉ có thể là một mình hắn.

“Nhưng. . . Người ta vẫn cảm thấy hắn quen thuộc.” Cái miệng nhỏ lẩm bẩm, Tử Lan cực kì bất mãn nói, không phải nàng chỉ cảm thấy nam nhân trước mặt quen thuộc thôi sao, chẳng lẽ điều này cũng sai lầm hả?

Vốn định lầu bầu mấy câu, nhưng khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú âm trầm của Chu Tử Mặc, giấu giận dữ trong trái tim đi, Tử Lan lôi kéo cánh tay Chu Tử Mặc, tội nghiệp nói, “Chu Tử Mặc, ngươi đừng tức giận, về sau ta chỉ để ý ngươi.” Nét mặt tiểu nhân nhân kia nói có bao nhiêu uất ức thì có bấy nhiêu uất ức, nhưng nàng không muốn nhìn thấy Chu Tử Mặc không vui, cho nên dù mình bị chút uất ức cũng nhất định phải làm cho Chu Tử Mặc vui vẻ.

Mắt thấy tiểu nhân trước mặt này biểu lộ đáng thương, lòng Chu Tử Mặc mền nhũn.

Không phải hắn quản tiểu nhân nhân này quá nghiêm rồi chứ?

Nhưng. . . Hắn thật sự không chịu nổi trong lòng tiểu nhân nhi này có bóng dáng người khác, hơn nữa còn là một nam nhân!

“Chu Tử Mặc, Vương gia! Nếu như Tử Lan và người luôn vui vẻ, ta sẽ không ngăn cản hai người qua lại, nhưng. . . Nếu như Tử Lan vốn cũng không thích người, chỉ bị người ép buộc mà ở lại bên cạnh người, nếu như vậy ta dù liều đến mất cái mạng này, cũng sẽ mang nàng rời đi!” Đôi mắt Từ Hồng lạnh lùng nhìn Chu Tử Mặc trước mặt mình, kiên trì trên mặt cực kì chói mắt.

Mặc dù khuôn mặt của hắn bình thường như thế, nhưng Chu Tử Mặc vẫn có thể cảm thấy dưới giọng nói bình thường của hắn là bá đạo và cưng chiều.

Khẽ cau mày, thật sự rất không thích có nam nhân khác cũng cưng chiều Tử Lan giống như hắn vậy, nhưng. . . Đối với nam tử cưng chiều Tử Lan này, hắn thật không xuống tay được.

“Tùy ngươi.” Ôm lấy người tiểu tử này, Chu Tử Mặc xoay người rời đi, âm lãnh trên gương mặt tuấn tú đã tiêu tán. Có lẽ, nhiều người sủng ái Tử Lan chưa chắc đã là một chuyện xấu. Đặc biệt còn là nam tử vốn hoàn toàn không có gì gọi là tình yêu nam nữ với Tử Lan này!

Tử Lan tràn đầy nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Từ Hồng một cái lần nữa, sau đó lại vùi sâu cả người mình vào trong ngực Chu Tử Mặc.

Theo ý nàng, cho dù Từ Hồng nhìn rất quen thuộc, nhưng mà Chu Tử Mặc vẫn quan trọng hơn.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Từ Hồng thề ở trong lòng, mặc kệ thời gian thay đổi thế nào, mặc kệ Tử Lan có có nửa phần không muốn xa rời hắn hay không, hắn cũng phải che chở Tử Lan, bởi vì ca ca bảo vệ muội muội là chuyện thiên kinh địa nghĩa!

. . . . . .

Khi Từ Hồng trở về, vương phủ lại khởi sóng lớn một lần nữa.

Cũng không biết ở bên ngoài Từ Hồng làm cái gì hoặc gặp được quý nhân gì, hắn về lần này, hoàng thượng lập tức ban thưởng một tòa hào trạch, để cho hắn lập môn hộ khác, thậm chí ba ngày sau tự mình tiếp kiến hắn.

Việc này đối với một người vốn chỉ là người làm như hắn có thể nói là một bước lên trời, khiến cho những người hầu khác trong vương phủ không ngừng lén lút hâm mộ.

Mà chuyện thứ nhất hắn làm khi trở lại vương phủ chính là đón mẫu thân hắn xuất phủ.

Phụ thân của hắn đã khuất núi sớm từ mấy năm trước, bây giờ người thân duy nhất của hắn chính là mẫu thân, Từ thị. Mà Từ thị chính là nhũ mẫu của Tử Lan. Mặc dù Tử Lan đã hoàn toàn quên mất nàng.

Thế nhưng đoạn thời gian này, trong lòng vị nhũ mẫu này mang cưng chiều giống như tình thương của mẹ này cũng rất thích Tử Lan mơ mơ hồ hồ như vậy.

Cho nên bây giờ nhìn nữ nhân đang ôm nàng khóc lóc nức nở trước mặt này, trừ tội nghiệp nhìn Chu Tử Mặc ra, Tử Lan thật sự không dám đẩy nàng ra.

“Nương, thời gian không sớm, chúng ta phải lên đường rồi.” Từ Hồng ở bên cạnh nhìn vẻ mặt mẫu thân mình buồn bã như thế, đột nhiên cảm thấy không phải là mình đã làm sai điều gì rồi chứ, có lẽ cứ canh giữ ở bên người Tử Lan như vậy sẽ tốt hơn.

“Tử Lan, bảo bối của nhũ mẫu, nhũ mẫu không ở bên cạnh, con nhất định phải tự chăm sóc thật tốt, cháo lạnh không thể uống, thức ăn quá dầu mỡ cũng không nên ăn nhiều, còn có quan trọng nhất, trời càng ngày càng lạnh, nhớ nhất định phải mặc quần áo nhiều hơn.” Nhũ mẫu giương mắt nhìn Tử Lan mình một tay nuôi nấng, cho dù trong mắt nàng có mấy phần xa lạ, nhưng nhiều hơn vẫn là ấm áp.

Nhũ mẫu biết, mặc dù Tử Lan đã quên nàng, nhưng lại vẫn có mấy phần tình cảm với nàng.

Mà như vậy cũng đủ rồi!

“Dạ.” Đưa tay lau sạch nước mắt của nhũ mẫu, tiểu nhân nhân nghiêm túc đáp một tiếng, mà lòng của nàng cũng bắt đầu cảm thấy đau đớn mờ mờ ảo ảo.

Giờ khắc này rốt cuộc Tử Lan đã tin rằng, mình là biết nhũ mẫu trước mặt này.

“Tử Lan, nhũ mẫu thật không đành lòng rời khỏi con...con vẫn còn nhỏ như thế, ngộ nhỡ. . .”

“Nương, đừng nói nữa ahhh... Chúng ta đi thôi.” Từ Hồng kéo nhũ mẫu càng nói càng thái quá, kéo nàng ra khỏi cửa chính vương phủ. Mặc dù biết mẫu thân hắn chỉ vì quan tâm Tử Lan, nhưng hắn cũng biết tâm mẫu thân đã rối loạn.

Nếu như ở trong chỗ này nữa, sẽ chỉ làm tất cả mọi người khó chịu.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Tử Lan nhẹo đầu nhỏ, mới vừa rồi nhũ mẫu cho nàng cảm giác quen thuộc thật tốt, nàng thừa nhận đối với nữ nhân kia, nàng sinh ra lệ thuộc từ trong lòng.

“Chu Tử Mặc, nàng. . . Thật sự rất quan tâm ta.” Tử Lan hơi híp cặp mắt, tự tin nói.

Mặc dù tâm trí chỉ có năm tuổi, nhưng nàng lại có tự giác bản năng, dễ dàng cảm thấy ai thật sự thật lòng với nàng. Mà sự thật lòng đó làm cho nàng cảm giác thật ấm áp.

“Ừ.” Chu Tử Mặc đáp một tiếng, tất nhiên hắn biết tình cảm chân thành của nhũ mẫu với Tử Lan.

“Chúng ta. . . Còn có thể đoàn tụ không?” Nâng đầu nhỏ lên, đáy mắt Tử Lan có hơi sợ hãi, nàng sợ tương lai phải tách rời.

“Nhất định!” Chu Tử Mặc bảo đảm.

“Ừ.” Khóe miệng bắt đầu dần dần nhếch lên, Tử Lan biết, chỉ cần là chuyện Chu Tử Mặc bảo đảm tuyệt đối sẽ hoàn thành. Cho nên. . . Gặp lại nhau là nhất định!

. . . . . .

Trong hoàng cung phồn hoa, nam tử mặc hoàng bào như bình thường đang đờ đẫn nhìn tin tức được trình lên trong tay mình, hai tay mạnh mẽ của hắn đang khẽ phát run.

Không ngờ, thật không ngờ!

Dù cho hắn thêm một cái đầu, hắn cũng tuyệt đối không đoán được thân thế của Tử Lan.

Mà bây giờ, khi tất cả sự thật hiện ra ở trước mặt của hắn thì hắn mới biết thì ra mình thật sự sai lầm rồi.

Dù quá khứ có hoài nghi như thế nào đi nữa, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới Tử Lan sẽ có được thân thế hiển hách như thế, hắn vẫn cho rằng Tử Lan chỉ là một cô nhi bị ném bỏ, một cô nhi, cho dù thân phận hiển quý như thế nào cũng chỉ là một đứa trẻ không được coi trọng.

Nhưng bây giờ. . .

Chu Lam Thiên cười khổ một tiếng, khó trách Tình Thương sẽ luôn luôn có đối đãi khác biệt với Tử Lan, cũng khó trách Tử Mặc sẽ luôn luôn không sợ hãi. Tất cả chỉ vì thân thế của Tử Lan quá tôn quý.

Tôn quý đến độ có thể coi rẻ thiên hạ!

“Lam Thiên, đúng là chàng đã nhận ra.” Tiếng nói mờ mịt hư vô truyền vào trong tai Chu Lam Thiên, khiến cả người Chu Lam Thiên run lên, sau đó cười khổ, “Nàng cần thiết phải lừa gạt ta bấy lâu nay sao?”

“Không phải là thiếp lừa gạt chàng, mà là. . . Nếu như chàng biết thân thế của Tử Lan, nhất định sẽ dùng hết tất cả các biện pháp mà đi lợi dụng thân phận của nó, mặc dù sẽ không tổn thương nó, nhưng cũng sẽ phá hủy tình cảm giữa chàng và Mặc nhi.” Nữ tử tuyệt mĩ chậm rãi hiện thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.