Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 291: Chương 291: Bản lĩnh hại người này là học từ ai?




Lãnh Băng Cơ càng ngày càng trâm xuống, không thể tin nổi.

Suy đoán của Mộ Dung Phong rất có lý, dù việc này không phải do Lãnh Thanh Kiêu làm thì hắn cũng khó mà tránh khỏi liên lụy.

Lãnh Tướng được mọi người khuyên ngăn, vẻ mặt vẫn tức giận như cũ: “Người đâu, đưa tiểu thiếu gia về, không có mệnh lệnh của bổn tướng, không được ăn cơm, không được bước ra khỏi phòng nửa bước!” Hạ nhân nhận lệnh, đỡ Lãnh Thanh Kiêu đang gào khóc lên rồi lập tức đưa đi.

Lãnh Tướng còn muốn vội vàng trấn an Trần quản sự, tiên sinh dạy học cũng không khỏi sợ hãi trong lòng, vội xin từ chức với Lãnh Tướng.

Lãnh Băng Cơ gọi Lãnh Thanh Hạc sang một bên, nói phỏng đoán vừa rồi của nàng và Mộ Dung Phong cho hắn biết.

Lãnh Thanh Hạc nhìn chiếc khăn ướt kia, trong lòng cũng đầy khiếp sợ, sau đó gọi bạn học kia của Lãnh Thanh Kiêu tới, dò hỏi hôm ấy sau khi chia tay với Tri Thu xong đã đi đâu?

Thanh Kiêu có từng đi ra ngoài một mình không?

Thư đồng suy nghĩ một lát rồi nói với vẻ chắc chắn: “Đi được nửa đường tiểu công tử lại đổi ý, nói là ngọc bội đó là Kim di nương để lại cho ngài ấy phòng thân, từng dặn dò là không được giao cho người khác. Chắc là ngài ấy muốn hỏi rõ nhị tiểu thư muốn dùng để làm gì, khi nào thì trả lại cho mình”

“Vì thế ngài ấy xoay người nói muốn đi hỏi xem. Tiểu nhân ôm một chồng sách trên người, đổ đầy mồ hôi nên ngái ấy bảo tiểu nhân không cần đi theo, phân phó ta về sân trước, cho con sóc của ngài ấy ăn” Sau khi Tri Thu chết, miếng ngọc bội kia cũng không thấy tung tích đâu, không biết có phải rơi vào trong nước không hay là bị người ta lấy đi. Nếu như Thanh Kiêu coi nó như bảo bối, sao lại không hỏi gì đến?

“Vậy sao sau khi xảy ra chuyện, ngươi không hồi bẩm với chúng ta? Ăn ngay nói thật” Thư đồng có chút khó hiểu: “Bởi vì tiểu công tử chạy một mạch đi, tiểu nhân còn chưa về tới sân mà ngài ấy đã về rồi, vừa chạy vừa thở hồng hộc, hoảng hốt không thôi.

“Sau đó có người la lên Tri Thu bị hại. Rất nhiều người tới đó xem náo nhiệt. Tiểu nhân cũng tò mò, tiểu công tử không dám đi, bảo tiểu nhân đi nhìn một chút rồi về nói cho ngài ấy biết. Nhưng khi tiểu nhân trở về ngài ấy đã nằm trên giường, trùm chăn kêu lạnh, cả người phát sốt, cho nên tiểu nhân cũng không nhớ ra” Ba người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi cảm thấy khiếp sợ.

Một lúc lâu sau, Lãnh Băng Cơ đúng dậy: “Suy đoán lung tung cũng vô dụng, ta chính miệng đi hỏi hắn mới được” Lãnh Thanh Hạc vẫn có chút băn khoăn trong lòng: “Việc này muội ra mặt e là không hay cho lắm, hay là để ta bẩm bảo với phụ thân một tiếng?” Lăng Băng Cơ lắc đầu: “Hỏi cho rõ ràng rồi bẩm báo cũng không muộn, nếu như chúng ta chỉ dựa vào tình cảm rồi làm lơ, đứa trẻ này sẽ càng ngày càng to gan, hôm nay chính là vết xe đổ, sau này không biết còn gây ra tai họa gì nữa”

“Ta là huynh trưởng, vẫn là để ta ra mặt đi” Lãnh Thanh Hạc xung phong nhận việc.

“Nếu hắn ghi hận huynh, sau này huynh dạy bảo lại càng khó khăn, vai ác này vẫn nên để ta làm thì thích hợp hơn” Mộ Dung Phong không yên tâm nói: “Ta đi cùng nàng”

“Thanh Kiêu sợ chàng, vừa nhìn thấy chàng là như chuột thấy mèo, nói cũng không dám nói, vẫn là để ta đi một mình thì hơn. Ta không tin một đứa trẻ có thể đáng sợ như thế” Mộ Dung Phong vẫn không muốn để nàng đi một mình: “Vậy ta sẽ không vào trong, ta chỉ đợi ở bên ngoài thôi” Lúc này, bọn họ đã không còn xem Lãnh Thanh Kiêu là một đứa trẻ nữa rồi, trong lòng không khỏi cảnh giác, đề phòng.

Cửa phòng Lãnh Thanh Kiêu bị khóa, bên ngoài có hai tiểu nhị canh giữ không rời nửa bước.

Lãnh Băng Cơ ra lệnh: “Mở khóa cửa ra” Bọn hạ nhân không ai dám không nghe, mở khóa ra, để Lãnh Băng Cơ tiến vào.

Lãnh Thanh Kiêu dựa vào giường, nhỏ giọng khụt khịt.

Nghe được động tĩnh lập tức mở mắt, thấy Lãnh Băng Cơ, lại xoay mặt vào trong, không thèm để ý đến nàng.

Lãnh Băng Cơ ngồi ở mép giường, lấy thuốc từ trong ống tay áo ra: “Để ta xem vết thương sau lưng nào”

“Không cần ngươi giả làm người tốt thương hại ta!” Lãnh Thanh Kiêu mạnh mẽ nói, giọng nói chất chứa đầy địch ý.

“Vậy ai quan tâm ngươi thì mới không phải giả làm người tốt?”

“Di nương ta và nhị tỷ ta mới thật sự thương ta, các ngươi đều là giả vờ” Lãnh Băng Cơ nhàn nhạt gật đầu: “Cho nên ngươi cảm thấy, người khác đều không thể đối xử tốt với ngươi, chỉ cần ai không vừa mắt là ngươi bèn giết kẻ đó đúng không?” Lãnh Thanh Kiêu hừ lạnh một tiếng, không thèm nói gì.

Lãnh Băng Cơ liếc nhìn con sóc được nuôi trong lồng kia, đó là thứ mà Lãnh Băng Kiêu thích nhất.

Nàng giơ tay chỉ về phía đó: “Nếu ta thấy con sóc này của ngươi không vừa mắt, ta cũng muốn giết nó thì sao?” Lãnh Thanh Kiêu lập tức nổi giận: “Dựa vào cái gì chứ?”

“Ngươi thương nó đúng không?” Lãnh Băng Cơ nhàn nhạt nói: “Mỗi người sinh ra đều có quyền được sống, người khác không thể tùy tiện cướp đoạn. Người nào yêu hắn thương hắn đều sẽ cảm thấy đau lòng, sẽ vì thương xót cho hắn mà tìm ngươi báo thù, để ngươi trả cái giá xứng đáng. Ngươi cảm thấy, hành vi của mình có đúng không?”

“Bọn họ chỉ là nô tài, ta không cho bọn họ biết thế nào là lễ độ, bọn họ sẽ không coi ta ra gì cho nên sẽ bắt nạt ta, nói xấu di nương ta”

“Những người có đạo đức, có lòng tin thì sẽ được tận tâm phục tùng. Ngược lại, nếu tàn bạo ngang ngược như Thương Trụ, ai không phục mình bèn giết, cuối cùng sẽ rơi vào kết cục bị con dân phản chiến”

“Tiểu tử nhà họ Triệu kia đúng là không đúng trước, nhưng ngươi có thể tìm phụ tử, ca ca giúp đỡ, răn dạy, giáo dục hắn, cho dù khiến hẳn biết thế nào là lễ độ một chút cũng được”

“Còn nếu ngươi giống như hôm nay, mọi người đều sẽ giữ khoảng cách với ngươi, phụ thân cũng vô cùng thất vọng, nếu không có phu tử tới kịp thời, tỷ tỷ cứu tiểu tử nhà họ Triệu, giết người sẽ phải đền mạng, sao ngươi còn có thể bình yên mà ở lại trong phủ chứ? Cho nên, Thanh Kiêu, người dạy ngươi lấy bạo trị người mới là người đang hại ngươi đấy!”

“Ngươi nói hươu nói vượn, nhị tỷ ta sẽ không hại ta” Lãnh Băng Cơ nheo mắt lại, hóa ra là Lãnh Băng Nguyệt!

Quả thật là nực cười! Sao có thể xúi giục một đứa trẻ như vậy chứ? Nàng ta bị nước vào đầu hay là điên rồi vậy?

“Người dạy ngươi dùng khăn ướt để hại người, có phải cũng là nàng ta không?”

“Không phải!” Lãng Thanh Kiêu đột nhiên xoay người, lớn tiếng phản bác, động tới vết thương trên người, đau đớn kêu lên một tiếng “Ai da”.

“Vậy là ngươi học theo ai?”

“Ta..” Lãnh Thanh Kiêu nói được một nửa lại ngừng lại: “Ta tự mình nghĩ ra” Bởi vì đau đớn nên vã đầy mồ hôi, cắn chặt hàm răng, đau đớn và ấm ức đến chảy nước mắt.

Nhớ tới lần đó hắn ta xảy ra chuyện ở Phong vương phủ, bị pháo đốt bỏng một lớp da, khóc lóc như quỷ kêu sói gào, khi đó còn là bảo bối được Kim thị cưng chiều trong lòng bàn tay.

Hôm nay bị đánh, dù cho có là một người lớn cũng không chịu nổi, hắn lại căn chặt răng, không chịu tỏ ra yếu thế trước mặt người khác.

Kỳ thật, bất tri bất giác, đứa trẻ này đúng là đã thay đổi rất nhiều. Biến cố gia đình ảnh hưởng rất lớn đến hắn, nếu có người khác nói vài câu không hay về Kim thị, hắn liền ra tay tàn nhãn.

Lãnh Băng Cơ lại lấy ra thuốc trị thương: “Để tỷ tỷ bôi thuốc cho đệ trước, có gì lát nữa chúng ta nói tiếp” Lần này, Lãnh Thanh Cơ không phản kháng.

Lãnh Băng Cơ cởi quần áo chỗ bị thương của hắn ra, dùng đầu ngón tay tinh tế xoa thuốc lên.

“Tri Thu cũng bị người ta dùng khăn ướt nhẹp bịt mũi miệng lại, không thở được mà chết” Da thịt phía sau lưng Lãnh Thanh Kiêu căng chặt, không kìm được mà khẽ run lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.