Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 292: Chương 292: Đứa trẻ này không dễ quản




“Tỷ tỷ cảm thấy, Tri Thu vẫn luôn cung kính trước mặt đệ, chưa bao giờ làm trái ý đệ, chắc hẳn đệ sẽ không hận nàng ấy.

Giết chết Tri Thu, chắc là có một người khác, kết quả khi đệ muốn tìm Tri Thu hỏi về ngọc bội, đúng lúc nhìn thấy quá trình nàng ấy bị sát hại”

“Đại tỷ không biết vì sao đệ lại giấu diếm, không chịu nói thật về người đó. Nhưng đệ cũng phải biết, nếu người hại chết Tri Thu kia biết được chuyện đệ làm hôm nay, nhất định sẽ có tật giật mình, nghi ngờ đệ thấy nên học theo. Nói không chừng, còn tìm đệ để giết người diệt khẩu đấy” Lãnh Thanh Kiêu hừ nhẹ một tiếng, không hề sợ hãi, có vẻ chẳng hề để ý.

Lãnh Băng Cơ cất hộp thuốc đi: “Nếu như đúng như tỷ tỷ nói, đệ biết là ai gii phụ thân. Chỉ có để người nọ chịu tội, thì đệ mới được an toàn thật sự”

“Hoa ra ngươi tới tìm ta chính là muốn dò hỏi ta, ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không nói cho ngươi đâu”

“Đệ có nói với ta hay không cũng không sao cả, Tri Thu cũng chẳng phải nha đầu bên cạnh ta, cái chết của nàng ta đối với ta mà nói chẳng liên quan gì. Tỷ tỷ chỉ muốn nhắc nhở đệ một tiếng, sợ người nọ sẽ ra tay với đệ”

“Còn lâu mới như vậy”

“Tại sao chứ?” Lãnh Băng Cơ theo sát truy hỏi.

Lãnh Thanh Kiêu ngậm miệng: “Ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu, hơn nữa ta cũng không biết gì hết, ta càng không tin ngươi. Không phải ngươi muốn nắm được điểm yếu của ta và tỷ tỷ, sau đó diệt trừ chúng ta sao?” Lãnh Băng Cơ than nhẹ một hơi, chính mình khổ tâm lo nghĩ cho Lãnh Thanh Cơ, cũng không bằng người khác xúi giục một câu.

Nàng bất đắc dĩ đứng dậy: “Nếu đệ khăng khăng cho là vậy, tỷ tỷ cũng chẳng thể nói gì nữa, tự đệ nên cẩn thận một chút, cách xa người đó thì hơn. Còn nữa, đệ có đói bụng không?

Lãnh Thanh Kiêu ra vẻ kiêu ngạo, dù trong bụng trống rỗng, còn khát khô cả họng, rất muốn bảo Lãnh Thanh Cơ cho hắn uống trà sữa giống lần trước nhưng lại không nói nên lời, mạnh miệng nói: “Không đói Lãnh Băng Cơ như biết làm ảo thuật, lấy một gói điểm tâm từ trong tay áo ra, đặt ở bên cạnh gối hắn: “Lén đưa cho đệ, nhớ kỹ đừng để phụ thân thấy đấy: Nói rồi nàng xoay người mở cửa phòng đi ra ngoài.

Mộ Dung Phong không yên tâm, vẫn luôn dựa vào cánh cửa, thấy nàng đi ra mới yên lặng bước đi.

Lãnh Băng Cơ theo sau hỏi: “Chàng nghe được hết những gì chúng ta nói sao?” Mộ Dung Phong gật đầu.

“Chàng nghĩ thế nào?”

“Ta nghĩ, lúc trước hắn đã thấy toàn bộ quá trình, sợ tới mức phát sốt rồi ngất đi, bây giờ lại không hề sợ hãi đối phương sẽ gây bất lợi cho mình, đây là một sự thay đổi kỳ lạ” Lãnh Băng Cơ nhẹ nhàng cắn môi dưới nói: “Ta không thể đoán ra, rột cuộc là ai trong Tướng phủ có thể khiến hắn tin tưởng như vậy, không chút sợ hãi, còn ra sức bảo vệ?”

“Chính hắn đã nói đáp án cho nàng rồi, trên thế giới này, người thật sự đối xử tối với hắn, chỉ có Kim Thị và Lãnh Băng Nguyệt”

“Nhưng Kim thị đã bị lưu đày, Lãnh Băng Nguyệt cũng bị cấm túc ở nông trang, sao có thể nhúng tay tới Tướng phủ?

Giết người cũng không phải chuyện nhỏ”

“Nàng ta đã sinh sống ở Tướng phủ nhiều năm như vậy, Kim thị một tay che trời, sao có thể không có thân tín nào chứ? Nếu như nắm được điểm yếu của người khác, áp chế người đó, vậy thì cũng không phải không có khả năng” Lãnh Băng Cơ dừng bước chân lại: “Dù Lãnh Băng Nguyệt không vừa mắt với Tri Thu, cũng không cần phải mất công lấy mạng nàng ta như vậy chứ? Vì sao cứ nhất định lựa chọn ra tay ở Tướng phủ?” Mộ Dung Phong lắc đầu: “Giống như lời nàng nói, ra tay ở Tướng phủ, nàng ta sẽ tránh được liên can. Tri Thu chết cũng chẳng liên quan gì tới nàng, sao phải tốn công suy nghĩ như vậy làm gì”

“Nhưng cứ nghĩ tới ở Tướng phủ vẫn còn một tên hung thủ giết người tàn độc như vây, trong lòng ta lại cảm thấy vô cùng lo lắng. Ngộ nhỡ hắn ra tay với những người khác nữa thì sao?” Lãnh Băng Cơ vô cùng lo lắng và sốt ruột, không cách nào.

tiêu tan.

Hai người thấy Lãnh Thanh Hạc, dặn dò hẳn phải cẩn thận, đặc biệt lưu tâm tới những người hay qua lại bên cạnh Lãnh Thanh Kiêu.

Lãnh Tướng hôm nay bị Lãnh Thanh Kiêu khiến cho tức giận, sau khi xử lý mọi chuyện trong phủ xong xuôi bèn nằm trên giường thở ngắn than dài.

Lãnh Băng Cơ đi tới khuyên giải, ông tay xoay người, không nói tiếng nào.

Tiết di nương lén lút nói với nàng: “Trong lòng lão gia vẫn không buông bỏ được Kim thị, luôn cảm thấy chúng ta khiến ông ấy ấm ức, không ngoan ngoấn bằng Kim thị khi còn ở đây.

Ông ấy cũng không thèm nghĩ xem, tiểu thiếu gia thành ra như.

bây giờ còn không phải do Kim thị dạy dỗ ra sao?”

“Dù sao thì ta thân làm di nương, cũng không quản nổi, đại thiếu gia lai càng không thể quản, tránh cho người ta nói ra nói vào.Lão gia lại không thể ngày nào cũng ở bên cạnh, cho nên đứa trẻ này ngày một sai lệch như thế, có thể trách ai được đây?” Tiết di nương luôn nhìn chằm chằm vị trí phu nhân, mỏi mắt trông mong. Thấy Lãnh Tướng mãi vẫn không nói ra, hiện giờ con gái nhà mình lại sắp thành trắc phi của Hạo vương phủ, dũng khí cũng mạnh lên, lời nói từ trong ra ngoài đêu không giữ kẽ với Lãnh Tướng nữa.

Tinh ra thì Kim thị cùng lắm mới đi được ba bốn tháng, bà ta như vậy không khỏi có chút nóng vội.

Thông qua chuyện của Tứ di nương, Lãnh Băng Cơ cũng không cho rằng Tiết di nương có thể làm một đương gia chủ mẫu tốt, một Tứ di nương không có bất kỳ uy hiếp gì với bà ta mà bà ta còn không bỏ qua thì sao có thể trông mong bà ta đối xử tử tế với Lãnh Thanh Kiêu chứ? Huống hồ, cách bà ta dạy dỗ Lãnh Minh Nguyệt thành như vậy cũng khiến Lãnh Băng Cơ thấy chướng mắt.

Cho nên Lãnh Băng Cơ không tiếp lời bà ta, chỉ nhàn nhạt nói: “Phụ thân có chút phiền lòng, sau này hết giận lại coi như không có chuyện gì thôi. Ngày mai ta lại tới thăm ông ấy” Sau đó bèn cáo từ, trở vê cùng Mộ Dung Phong.

Trong sân của Lãnh Thanh Kiêu, Lãnh Băng Cơ và Mộ Dung Phong vừa mới rời đi, Tứ di nương như một bóng ma xuất hiện, nhìn bóng dáng hai người biến mất, ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén.

Bà ta nắm chặt tay áo, rõ ràng có chút căng thẳng, há miệng thở dốc, cố gắng ổn định tâm trạng, sau đó hung hăng dậm chân, như thể hạ quyết tâm, đi thẳng vào phòng Lãnh Tướng.

Lãnh Tướng đã đứng dậy, hơi dựa vào giường, thở ngắn than dài. Bữa tối vẫn để trên bàn, hơi nóng bốc lên nghi ngút.

Tứ di nương đi tới, ngồi xuống bên cạnh ông ta, nói với vẻ vô cùng dịu dàng: “Cho dù chuyện có lớn đến đâu thì vẫn phải ¡, không so được với trẻ con, bỏ đói hai Lãnh Tướng thở dài một hơi: “Thật sự là ăn không vào, trong lòng nghẹn muốn chết”

“Lẽ nào Tướng gia vẫn còn nhớ phu nhân sao?” Lãnh Tướng vươn ngón tay day trán: “Tuy răng nói nàng ấy hại Thanh Hạc, đúng là từng sai, nhưng tình nghĩa phu thê bao nhiêu năm như vậy vẫn phải có tình cảm, huống hồ cũng là ta có lối với nàng ấy. Nếu không phải do năm đó ta ham quyền.

thế, giấu nàng sự tồn tại của mẫu tử Thanh Hạc thì đâu tới nông nỗi như vậy? Cứ nghĩ lại là trong lòng lại thấy áy náy”

“Sau khi nàng ấy rời đi, ta đã đồng ý với nàng ấy sẽ chăm sóc thật tốt cho Thanh Kiêu, bảo nàng ấy yên tâm, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, đứa nhỏ này, nếu quản, ta không nỡ nhẫn tâm, nếu không quản, sợ là sẽ phải phế đi” Tứ di nương vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lãnh Tướng: “Thanh Kiêu dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, lại không chịu quản giáo trong giai đoạn nghịch ngợm nhất, hơn lớn một chút sẽ hiểu chuyện, Tướng gia không cần lo lắng như vậy” Lãnh Tướng cảm khái nói: “Cũng chỉ có nàng có thể hiểu được tâm tư của ta, nghe ta than vãn. Tiết di nương một chữ cũng không nói được. Nàng ta nói bóng nói gió muốn làm chính thất, không quan tâm tới Thanh Kiêu chút nào, hơn nữa theo ta thấy cũng không phải người khoan dung độ lượng” Tứ di nương trầm mặc một lúc rồi nói: “Thanh Kiêu đột nhiên lại không có nương bên cạnh, cũng thật là đáng thương, tính tình thay đổi lớn, có nỗi buồn gì cũng thích để trong lòng.

Thiếp thân đoán, nó làm như vậy cũng chỉ vì cô đơn, muốn gây sự chú ý với mọi người.”

“Từ trước tới nay Thanh Kiêu đều thân thiết với nhị tỷ, hay là đưa nhị tiểu thư về phủ ở vài ngày, để tỷ đệ bọn họ trò chuyện, khai sáng một phen, nói không chừng tính tình sẽ có chuyển biến tốt hơn” Lãnh Tướng gật đầu nói: “Nàng nói cũng có lý, có điều nghe nói Băng Nguyệt bị Phong vương gia đưa tới thôn trang, chắc là phạm phải sai lầm gì đó. Ta cũng không có mặt mũi nào hỏi thăm Phong vương phủ, sợ là cả hai bên đều xấu hổ.

Nếu như lỗ mãng hấp tấp đưa con bé trở về, e là có chút không thích hợp?”

“Không phải đúng lúc trong phủ có gánh hát sao, bảo cô nãi nãi về phủ xem diễn là danh chính ngôn thuận. Nếu không thì bảo đại công tử ra mặt, hắn và vương gian thường xuyên qua lại, cũng dễ nói chuyện hơn” Trong lòng Lãnh Tướng thật ra thoải mái hơn rất nhiều, Lãnh Băng Nguyệt và Lãnh Thanh Kiêu luôn thân thiết, tỷ đệ hai người cũng dễ nói chuyện. Nếu có Lãnh Băng Nguyệt trở về chăm sóc, chính mình cũng giảm bớt tâm bệnh. Vì vậy lập tức sai người gọi Lãnh Thanh Hạc tới, cứ như vậy mà phân phó.

Lãnh Thanh Hạc lại không cảm thấy để Lãnh Băng Nguyệt ở gần Lãnh Thanh Kiêu là chuyện tốt đẹp gì nhưng thái độ của Tướng gia kiên định, hơn nữa còn có chuyện Mộ Dung Phong nhờ vả, vì vậy bèn đồng ý, ngày hôm sau sẽ đi tìm Mộ Dung Phong thương lượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.