Dù tam công tử của nhà họ Kim là người tốt hay là người xấu thì không phải đó chính là do người lựa chọn hay sao?”
“Ngươi nói thật dễ nghe, ta có quyền tự do lựa chọn sao? Dù phò mã của ta tốt hay xấu thì tiêu chí đầu tiên mà các ngươi đánh giá còn không phải là có lợi ích sau này cho ca ca của ta hay sao? Nếu không thì từ hai năm trước, ta đã gả vào Quốc Công phủ rồi.
Không phải các ngươi nói rằng Quốc Công phủ bị Tam ca của ta đánh giá là một cái thùng rỗng vô dụng sao?”.
Hoàng hậu run lên vì tức giận trước lời phản bác của Như Ý:
“Con đang oán hận mẫu hậu của con sao? Ta làm vậy là vì lợi ích của ai chứ? Con và ca ca của con vốn là một.
Hắn vinh quang thì con cũng có lợi ích, hắn thất bại thì con cũng sẽ bị tổn hại”.
Hiên Vương phi ngồi ở bên cạnh nghe mẫu tử hai người cãi nhau thì vội vàng khuyên can:
“Mẫu hậu, xin người hãy bình tĩnh một chút.
Như Ý chỉ là đang rất tức giận nên không lựa lời nói mà thôi.
Nàng ấy cũng không phải là cố ý đâu ạ”Hoàng hậu thở hổn hển hai hơi:
“Có nói thêm một nghìn lời nữa thì ta cũng không ngại mà nói cho con biết, chắc chắn sẽ không có chuyện ly hôn giữa con và phò mã của con đầu.
Con lập tức bỏ cái suy nghĩ này đi”.
Như Ý đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi mà nói:
“Dù sao Kim Vũ cũng nói ra những lời độc ác rồi.
Cả đời này hắn cũng không thể thích phụ nữ.
Các người không đồng ý cũng không sao, hắn đi tìm nam nhân của hắn, con ta sẽ đi tìm nam nhân của ta.
Dù sao đến cuối cùng cũng vẫn sẽ bị người khác ở sau lưng chế nhạo cho nên vì sao ta không thể sống một cách thoải mái hơn chứ?”
“ thật sự là quá hoang đường và vô lý rồi.
Đây là những lời nói mà một công chúa như con có thể nói ra sao?” Cả người của hoàng hậu đều run lên, rõ ràng là nàng ta đã thật sự bị chọc cho tức điên lên rồi:
“ nếu Như con dám làm như vậy thì coi chừng bổn cung sẽ đánh gãy chân của con đấy.”
Như Ý chị cười là một tiếng sau đó đứng dậy và rơi khỏi Côn Ngọc cung.
Hiên Vương phi vội vàng liên tục khuyên nhủ: “Trong lòng muội ấy không thoải mái nên mới nói hai câu xả giận thôi, người cứ coi như muội ấy đang nói lẫy là được. Như Ý tuy là người tâm cao khí ngạo, nhưng cũng biết phép tắc, sao có thể làm ra chuyện đồi phong bại tục như thế được?”
“Ta đã nuông chiều ra một cái tổ tông rồi!” Hoàng hậu cực kỳ đau khổ nói: “Sao nó có thể tùy hứng như vậy được? Sao nó không nghĩ tới, trong các triều đại trước, có vị công chúa nào dám nhắc tới chuyện hòa li hay không? Không phải bị ma quỷ ám ảnh thì là gì đây?”
Vừa nãy còn đứng xem chuyện vui bên Lãnh Băng Cơ và Huệ Phi, chỉ chớp mắt một cái đã tới phiên hậu viện bên mình nổi lửa, khiến hoàng hậu phải sứt đầu mẻ trán một phen. Bà gọi tới một công nhân, nhỏ giọng phân phó hai câu.
Hiên Vương phi biết, người ta dù sao cũng là mẫu tử, không thể giận nhau quá lâu được, một hồi sẽ tốt thôi. Vì vậy nàng ta không cần chen miệng vào làm gì, chỉ an ủi qua loa vài câu như là “Tính tình trẻ con”, “Chỉ đang hờn dỗi vu vơ thôi”…
Hoàng hậu miễn cưỡng đè cơn giận xuống: “Mọi chuyện ta làm đều vì muốn tốt cho Hiên nhi, con có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ta là tốt rồi. Từ khi Phong Vương cưới Lãnh Băng Cơ, phụ hoàng con và Thái hậu ngày càng thêm thưởng thức nó. Ta cũng càng phải thận trọng hơn, không dám để lộ chút sơ hở nào”.
Vừa nhắc tới Lãnh Băng Cơ, con người Hiên Vương phi thoáng tối lại: “Mẫu hậu, người từng kể có một cái vụ bà nói Lãnh Băng Cơ là nữ quỷ, đây cũng không phải tin đồn vô căn cứ. Bây giờ trong cung đã có người đàm tiếu, trong lòng con cũng tin mấy phần”
“Tin cái gì? Trên đời này làm gì có chuyện hoang đường như vậy? Cũng chỉ kẻ ngu như Huệ Phi mới tin lời châm ngòi, gây xích mích của Cẩm Ngu. Cẩm Ngu kia có mưu mô gì, chả lẽ Huệ Phi lại không biết sao?”
“Vậy năng lực của Lãnh Băng Cơ là chuyện gì, người nói xem là từ đâu tới chứ?”
“Chiêu này của nàng ta gọi là bất hiển sơn, bất lộ thủy. Lúc đầu, khi còn ở Tướng phủ, làm người hầu dưới trướng Kim thị, nếu nàng ta bộc lộ tài năng, khiến Kim thị cảm thấy bị uy hiếp, vậy thì nàng ta còn có khả năng tồn tại sao? Giờ vào được kỳ vương phủ, sau lưng có núi dựa, lập tức hiển lộ bản lĩnh. Sự khôn ngoan, thông minh, biết tính toán cùng với nhìn xa trông rộng này, cho dù các con có hợp tác lại cũng không bằng nàng ta”