Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 389: Chương 389




Hiên Vương phi nghe vậy thì trong lòng cảm thấy không phục.

Hoàng hậu nhìn vào mắt nàng ta, ung dung nói: “Ta biết con không nghe lọt tại mấy lời này, nhưng ta nói cho con là để con đừng đi trêu chọc Lãnh Băng Cơ nữa. Con xem Như Ý đối nghịch với nàng ta mấy lần, nhưng có lần nào chiếm được phần thắng không? Như Ý còn có thể mượn cớ tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Nhưng nếu đổi thành con, vậy sẽ khác hoàn toàn”

“Đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy.” Hiên Vương phi khẽ than nhẹ một tiếng, trong lời nói ẩn chứa hàm ý gì đó.

Hoàng hậu cong mắt, để lộ nụ cười đầy vẻ sâu xa. Nơi này dần yên tĩnh lại, bên ngoài chợt vang lên tiếng hét chói tai: “A!”

Hoàng hậu quản giáo người hầu vô cùng khắc nghiệt, cho nên đám cung nhân vô cùng kỷ luật, cho dù chỉ đang đứng đợi lệnh, cũng không dám thở mạnh lấy một cái. Nhưng tiếng thét sợ hãi đột ngột này, bén nhọn hệt như tiếng móng tay cao thủy tinh vậy, khiến người ta cảm thấy hãi hùng từ tận trong tim.

Hoàng hậu không vui, mặt mày tối lại, hỏi: “Chuyện gì thế?”

Cung nhân vội vã tiến vào: “Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, công chúa Như Ý bị thứ gì đó làm cho kinh động”

Như Ý?

Hoàng hậu lập tức đứng lên, đi ra ngoài kiểm tra.

Một đám người xúm lại bên bồn hoa ngoài cửa điện, ai cũng để lộ vẻ mặt không dám nhìn, còn Như Ý thì che kín mặt, cơ thể vẫn còn đang run rẩy, xem chừng bị dọa cho mất mật rồi.

Hoàng hậu tiến lên, vươn tay kéo nàng ta vào lòng: “Sao thế? Đừng sợ, đừng sợ, đã xảy ra chuyện gì?”

Như Ý há miệng, run rẩy giơ tay lên, chỉ tay về phía bồn hoa.

Hoàng hậu đánh mắt nhìn theo, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mặt mày lập tức tái nhợt đi.

Trong bồn hoa, thấp thoáng giữa đám hoa và cây cảnh, có một đống thịt đầy máu, hình như là một con vật bị lột da nhưng vẫn còn sống. Con vật này có cái đuôi dài, nhưng hai hốc mắt thì trống trơn, hai nhãn cầu đã bị mọi ra. Xem ra nó vẫn còn một hơi tàn, cơ thể dãy dụa muốn đứng dậy. Hình ảnh đó phải nói là cực kỳ khủng khiếp.

“Cái này, cái này từ đầu tới?”

Giọng nói của Hoàng hậu trở nên run rẩy, bà ta bị dọa sợ đến sắp hồn lìa khỏi xác.

“Ta chỉ muốn tìm một nơi thanh tĩnh để nghỉ ngơi, ai biết, ai biết sau lưng vang lên tiếng động, ta vừa quay đầu lại thì nhìn thấy thứ đó” Như Ý sợ đến nỗi nói năng lộn xộn.

Có tên cung nhân gan lớn chạy lại gần quan sát một hồi: “Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, hình như là một con mèo báo đã bị lột da”

Cho dù biết đó là con mèo báo, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này thì ai cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi và kinh tởm, trong thoáng chốc không thể hồi thần.

“Bổn cung hỏi là cái thứ này từ đầu tới? Sao trên đời lại có kẻ lòng dạ ác độc như vậy?”

Đám cung nhân đồng loạt lắc đầu: “Chưa từng thấy”

Đây chỉ đơn giản là một trò đùa dai? Muốn dọa người khác sợ hãi? Đây là chuyện không thể nào.

Trong cùng làm gì có ai nhàm chán đến vậy, mạo hiểm cả tính mạng chỉ để làm ra chuyện tàn nhẫn như này.

Hoàng hậu ôm chặt lấy Như Ý, ra lệnh cho đám cũng nhận: “Mau mau cho nó một cái chết thống khoái rồi đem chôn thật xa đi”

Bà ta không dám tiếp tục nhìn, chỉ đành ôm Như Ý dời ra một khoảng thật xa, vừa vỗ vỗ lưng nàng ta, vừa nhỏ giọng vỗ về.

Hiên Vương phi hỏi: “Có cần mời ngự y qua đây không ạ? Muội ấy hình như bị dọa sợ rồi”

“Không cần!” Hoàng hậu dứt khoát nói:

“Ra lệnh cho toàn thể cung nhân không một ai được nhiều lời về chuyện này nữa, tất cả phải quên sạch chuyện này đi”

Hiên Vương phi không hiểu: “Vì sao ạ?”.

Biểu cảm trên mặt Hoàng hậu trở nên căng thẳng, bà ta gằn từng tiếng một:

“Chẳng lẽ con không nhìn ra sao? Có người không nhịn được nữa, muốn mượn đao giết người”

Hiên Vương phi ngẩn ra, sau một hồi mới hiểu được: “Ý của mẫu hậu là, có người muốn ném đá giấu tay, ra tay đối phó Phong vương phi?”

Hoàng hậu gật đầu:

“Như Ý và Phong vương phi có xung đột là chuyện mọi người đều biết, cho nên có người muốn lợi dụng Như Ý đâm thủng tầng cửa sổ này, để nổi sóng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.