Việc lần này không một ai được phép nói hưu nói vượn dù chỉ một chữ, tránh để người khác nắm được nhược điểm”
Hiên Vương phi lúc này mới hiểu rõ mọi chuyện: “Vẫn là mẫu hậu anh minh, răn dạy nhi tức từ sớm, nhi tức đã hiểu rồi ạ”
Kiêm Gia Điện.
Màn đêm buông xuống, Lãnh Băng Cơ đã sớm rửa mặt xong, lúc này nàng đang nằm trên giường, nhưng cả nửa ngày vẫn chưa ngủ được.
Tiếng mèo hoang ngoài cửa sổ vô cùng náo nhiệt, một tiếng dài, Một tiếng ngắn tựa như tiếng trẻ con khóc nỉ non Trong Kiêm Gia Điện có nhiều mèo hoang thật từ khi nàng chọn vào đây chưa từng có đêm nào yên tĩnh.
Cửa không của điện mở ra hôm nay tới lượt Linh Chu trực đêm nàng ta vừa đi vừa lâu bầu:
“ tiết trời quét quỷ gì thế này đám mèo hoang ồn ao hoài không chịu dứt chẳng biết chui từ đâu ra nữa” Sau đó nàng ta đi tới một cánh cửa gỗ gõ lên cửa điện đang đóng chặt:
“ thị vệ đại ca có thể làm phiền người ra đuổi đám mèo hoang đó đi được không chúng nó khiến chủ tử của ta ngủ không được yên giấc.”
Thị vệ đứng bên ngoài lên tiếng tỏ vẻ đồng ý sau đó cầm kiếm đi xung quanh đổi đám mèo hoang đi rất xa Lãnh Băng Cơ nghe thấy ngoài cửa sổ vang lên một tiếng
“Rầm” nàng lập tức bật dậy.
Vốn còn tưởng là con khỉ kia tới nào quấn quýt mở cửa sổ ra để tránh bị Linh Chu nhìn thấy.
Nhưng liếc trai phải nhìn một hồi lâu cũng không thấy có động tĩnh gì nàng còn hoài nghi có phải nàng đã nghe lầm rồi không.
Đám thị vệ cùng nhau xông vào: “Xảy ra chuyện gì?”
“Ta biết mà, để nàng ở lại Kiêm Gia Điện, chỗ này sẽ không có lấy một ngày sống yên ổn”
Huệ Phi không biết đã thức dậy từ khi nào, bà ta đứng phía sau đám người, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lãnh Băng Cơ: “Thảo nào hai ngày nay tự dưng ở đầu chui ra nhiều mèo hoang cứ vậy quanh Kiêm Gia Điện hoài không chịu đi như thế, hóa ra là do người dẫn tới.”
Con mèo báo bị lột da kia dọa mọi người hoảng sợ vô cùng, cũng khiến mọi người không hẹn mà cùng nảy sinh lòng sợ hãi với Lãnh Băng Cơ.
Chuyện này hệt như việc xem phim kinh dị vậy, khán giả có thể bị dọa sợ đến nỗi đái ra quần, nhưng thật ra mọi chuyện đều chỉ dựa vào một mình âm thanh tô đậm bầu không khí mà thôi. Một khi tắt âm đi, dù là xem “The Ring” cũng chỉ có cảm giác như đang xem một bộ phim hài.
Cũng nguyên lý đó, vốn tất cả mọi người từng nghĩ lời Linh bà nói chỉ là lời đồn vô căn cứ, Phong vương phi thích nói thích cười, thích múa thích hát, lại còn thích phơi nắng, sao có thể là ma quỷ được?
Những cảnh tượng bây giờ lại khiến mọi người nhất trí cho rằng, con mèo báo bị lột da này tuyệt đối có quan hệ với Lãnh Băng Cơ, nhất định là khi đang hành sự thì bị Linh Chu quấy rầy, trong lúc hốt hoàng đã vứt nó ra đây.
Trời ạ, sao Phong vương phi lại tàn nhẫn như vậy?
Mọi người đều biết, dân gian đồn rằng, mèo là động vật thông với cõi âm, đặc biệt mèo mun là do oan hồn biến hóa thành. Tại sao Kiêm Gia Điện bỗng có nhiều mèo hoang như vậy, hơn nữa còn đuổi hoài không đi? Tại sao Phong vương phi phải lột da mèo sống?
Lãnh Bằng Cơ đón nhận ánh nhìn khác thường từ bốn phía, trong lòng nàng cảm thấy có chút dở khóc dở cười, lại có phần ảo não. Thủ đoạn vu oan giá họa vụng về như vậy, lại có người tin là thật.
“Ta cũng không biết thế này từ đầu tới, hồi nãy do ta nghe thấy có tiếng động nên mới mở cửa sổ ra nhìn. Chắc là có người nào đó đã ném thứ này vào đây”.
“Ngươi cho rằng người khác là kẻ ngốc sao? Cửa lớn Kiêm Gia Điện có nhiều thị vệ canh gác như vậy, bọn họ cũng không phải hạng ăn không ngồi rồi, sao có thể để người ngoài trà trộn vào được?”
“Nhưng mới nãy Linh Chu có nhờ thị vệ đuổi mèo hoang đi giúp, có lẽ lúc đó không ai canh giữ chung quanh chăng?”
“Ngươi là đang ám chỉ chúng ta cố ý dùng kế điệu hổ ly sơn rồi vu oan cho ngươi sao?” Huệ Phi tức giận nói.
Nàng chưa nói gì, nhưng nàng có lý do nghi ngờ.
Lãnh Băng Cơ bất đắc dĩ nhún vai: “Đây rõ ràng là có kẻ muốn ném đá giấu tay, cố ý hãm hại ta. Nếu Huệ tân nương nương nghĩ như thế, ta cũng không có cách nào”.
Nàng vẫn chỉ coi đây là trò đùa dai của người nào chứ không phải chuyện to tát gì, cứ trực tiếp chôn nó đi là được rồi.
Huệ Phi không dễ dàng buông tha như vậy, bà ta ngắn nàng lại: “Muốn hủy thi diện tích? Không dễ dàng như vậy đâu. Chuyện này chúng ta phải nói rõ ràng mới được.”