Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 394: Chương 394




Trong nhà lao không có tràn đầy cỏ khô với bọ chét mà được thêm một chiếc giường.

Giường không lớn một người là vừa hai người thì hơi chật

Hơn nữa trên giường chỉ có nệm không có chăn bông trong thời tiết lạnh như thế này và trong hoàn cảnh này chiếc chăn mà Lãnh Băng Cơ ôm trong tay chính là một bảo bối.

Khi hai người tới nơi thì trời cũng đã tối vì vậy Lãnh Băng Cơ vô thức nằm xuống, quấn chăn bông và nhắm mắt lại Huệ Phi xoay người nhìn khắp phòng giam một vòng, che mũi kinh tởm đợi đến khi quay lại thì lập tức tỏ ra khó chịu:

“ người có hiểu được kính già yêu trẻ không? Sao lại nằm ngủ trên giường trước như vậy? Lãnh Băng Cơ ngáp một cái rồi vỗ vỗ bụng: “

bây giờ ba cũng không phải người già nhưng mà trong bụng ta thật sự là một đứa trẻ cần được chăm sóc cho nên ta không khách khí đâu.”

“ Đừng có chuyện gì cũng lôi đứa bé ra” Huệ Phi chu môi: “ ai biết được đứa trẻ trong bụng người là kết quả của chủng loại nào?”

Lãnh Băng Cơ lặng lẽ nhấc mí mắt lên một chút, nhìn thấy bà bà nhà mình trưng ra vẻ mặt táo bón như vậy, thật sự là dở khóc dở cười.

Nàng xê dịch qua một bên, vỗ vỗ bên người: “Người có ngủ hay không vậy?”

Huệ Phi ngay lập tức lắc đầu, ánh đèn dầu hoả chập chờn khiến cho hình bóng bên trong phòng giam trùng trùng điệp điệp, tăng thêm một tia quỷ dị.

Bên người thiếu đi đám nô tài khúm núm kia, bà ấy đột nhiên mất đi thể lực, cảm thấy lúc này Lãnh Băng Cơ tựa như là yêu quái mặt xanh nanh vàng, khiến người sợ hãi.

Bà đang lo lắng, nếu mình cùng ngủ với Lãnh Băng Cơ ở trên một cái giường, vạn nhất lúc nửa đêm, đột nhiên nàng bất thình lình đói bụng, lại lột da mình ra ăn thì sao?

Cho nên, bà kiên định cự tuyệt.

“Vậy ta đành tự mình ngủ vậy, người mang thai khó tránh khỏi dễ dàng buồn ngủ”

Lãnh Băng Cơ cuộn mình thành một cái ống, yên tâm thoải mái ngủ.

Thân thể Huệ Phi còn chưa linh hoạt lắm, đầu tiên là đứng nguyên một chỗ, về sau lại dựa vào tường, về sau nữa lại ngồi xuống, cuối cùng thực sự chịu không nổi nữa rồi mới tìm một vị trí hơi sạch sẽ một chút, trải một mảnh khăn trên mặt đất sau đó ngồi xuống.

Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng buồn bực, trong lòng bà dấy lên nỗi uất ức, nhịn không được khóc một lúc, sững sờ một lúc.

Hơi bình tĩnh lại thì đám chuột bên trong phòng giam liền bắt đầu náo nhiệt lên.

Đầu tiên là xì xào bàn tán, sau đó lại cãi nhau, hoặc là lao vào cấu xé loạn thành một cục.

Đối với người ở bên trong phòng giam này, bọn chúng căn bản không có chút kiêng kỵ nào, đảnh lấy đánh đề, không chừng có thể lăn đến trên chân Huệ Phi.

Huệ Phi tuy nói không sợ, nhưng cũng cảm thấy có chút khó chịu buồn nôn, bị dày vò như thế ba bận đến chịu không nổi, chỉ có thể chạy về ngồi trên mép giường.

Lãnh Băng Cơ cũng ngủ không được ngon giấc, trong lúc ngủ mơ luôn có ma nữ khóc thút thít trong giấc ngủ, mình cùng ma nữ đánh nhau một trận, giày vò ra một thân mồ hôi, sau đó liền tỉnh.

Nhìn thấy bà bà nhà mình ngồi tại trên mép giường, thực giống như con gà mổ thóc, buồn ngủ đến mức đầu gật gù, tóc rối tung, hoàn toàn không có dáng vẻ uy nghiêm lúc ban ngày.

Trong nội tâm nàng cũng không tức giận chút nào, âm thầm mắng một câu đáng đời, Xoay người lại, để trống vị trí bên cạnh một chút.

Huệ Phi lập tức giống như tu hú chiếm tổ chim khách, đầu tiên là duỗi chân ra, sau đó trượt người xuống, chậm rãi, thong dong chìm vào giấc ngủ.

Chỉ có điều bà không có chăn, ngủ đến sau nửa đêm liền bị công đến mức cuộn thành một cục tròn vo, đến ngày hôm sau, khi bà tỉnh táo thức dậy thì không thể đứng dậy nổi.

Bệnh càng thêm bệnh.

Không phải nói là tự làm tự chịu sao? Thế nhưng Lãnh Bằng Cơ lại cảm thấy, bà bà nhà mình mỗi lần tạo nghiệp, vì sao lúc nào cũng là mình đi theo gặp nạn vậy?

Hai người ở bên trong phòng giam, cho nên không cần trông cậy vào Hoàng đế lại phái ngự y đến, mà giờ cho bà ấy uống thuốc thì nhất định cũng chê ỏng chê eo không chịu phối hợp.

Lãnh Băng Cơ chỉ có thể nhận mệnh tìm thuốc, phối dược, sau đó lật người của Huệ Phi đã bị sốt đến mơ mơ màng màng qua từng chút một, kéo một đoạn quần của bà xuống từ sau lưng, lộ ra da thịt trên mông.

Huệ Phi phát sốt đến mơ hồ, mê mẩn trừng trừng, mặc nàng muốn làm gì thì làm.

Châm thử một chân xuống trước, Huệ Phi kêu lên một sợ hãi, lập tức muốn nhảy dựng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.