May là Lãnh Băng Cơ đã sớm có phòng bị, đầu gối dùng một chút lực, liền đè người của Huệ Phi lại.
Nếu không thì cây châm cũng có thể bị bà ấy giật mình bẻ gãy.
“Ngươi muốn làm gì?” Huệ Phi tuy rằng nhìn qua bệnh đến nửa chết nửa sống, nhưng lần phát uy này thế mà vẫn còn rất hung hãn.
Lãnh Băng Cơ đưa tay, hướng về phía bờ mông đầy đặn của bà vỗ một cái: “Ngoan ngoãn một chút! Chẳng lẽ người muốn gọi tất cả lính canh ngục tới sao?”
Huệ Phi ngẫm lại bộ dạng mình áo rách quần manh, lập tức bị dọa đến không dám động đậy.
Việc này có liên quan đến hình ảnh tôn quý của Phương Nghi bà đây, dáng vẻ mất mặt này cũng không thể để cho người khác nhìn thấy được.
“Ngươi nếu ăn ta, thì người cũng đừng hòng ra khỏi cái đại lao này” Bà nơm nớp lo sợ đe dọa Lãnh Băng Cơ.
Tay Lãnh Bằng Cơ đang thi châm cũng nhịn không được mà run lên, trong đầu bà bà nhà mình tất cả đều là bột mì, bị Cẩm Ngu tẩy não một lần lập tức biến thành bột nhão.
Bà ấy đây là tin tưởng không nghi ngờ, coi mình giống như yêu tinh ăn thịt người vậy.
Nàng lại hít sâu thêm một hơi cố nén cơn xung động, dẹp nó qua một bên, nàng chí ít cũng thị châm xong, buông lỏng tay chân đang kiềm chế lấy Huệ Phi.
“Vừa thổi vừa cứng, giống như tảng đá bên trong hầm cầu vậy, ai mà thèm ăn người?”
Lãnh Bằng Cơ muốn xử trí rác chữa bệnh, nhìn qua trái phải một chút, bên trong phòng giam này ngoại trừ cái giường này, thì bây giờ không có chỗ nào có thể đi, nhất là cái bộ ở chân tường thối không ngửi được, vẫn nên thành thành thật thật ở tại trên giường thôi.
Huệ Phi bị dọa đổ một thân mồ hôi, cảm giác cơn sốt của mình lập tức thối lui.
Co người về phía chân giường, tràn ngập cảnh giác trừng mắt nhìn Lãnh Băng Cơ.
Lãnh Băng Cơ không có phản ứng đối với hành động này của bà ấy, nhắm mắt lại suy nghĩ một vài chuyện, nghĩ về Lãnh Băng Nguyệt, nghĩ về Cẩm Ngu, nghĩ về Phi Ưng Vệ, lúc này lại có nhiều thêm một Na Trát Nhất Nặc.
Có nhiều thứ đáng để bản thân phải suy nghĩ đến như vậy, còn về phần Huệ Phi nàng không rảnh để ý đến bà ấy.
Bởi vì hiệu lực của thuốc bắt đầu có tác dụng mà Huệ Phi lập tức chiến thắng nỗi sợ hãi, mí mắt trên dưới đánh nhau, ngủ thiếp đi.
Chờ đến khi tỉnh lại sau giấc ngủ, trên thân được phủ kín bằng chăn mền thơm ngào ngạt, Lãnh Băng Cơ núp ở một bên lạch cạch lạch cạch ăn cái gì đó, nhai đến đặc biệt hăng hái.
Bà cũng đói bụng.
Thế là hỏi Lãnh Băng Cơ: “Là cơm được đưa tới sao? Bản cũng đói bụng.”
Đói bụng ta cũng không hầu hạ.
Lãnh Băng Cơ hướng về phía cửa nhà lao bĩu môi: “Vừa đưa tới, hai ổ bánh ngô, hai bát cháo gạo tẻ, hai thanh dưa muối.
Đám chuột đã được hưởng qua trước, dù sao con cũng không ăn, người ăn đi.
Huệ Phi lập tức nổi giận: “Cái gì? Vậy mà dám để bản cùng ăn cái này sao?”
“Đây cũng là một ngày một bữa.
Nghe nói bữa tối chỉ có cháo rau, cũng phải tiết kiệm một chút.
Huệ Phi nghi ngờ xem xét nàng một chút: “Vậy ngươi vừa rồi lại ăn cái gì? Có phải là giấu đồ ăn ngon đi rồi không?”
“Con à?” Lãnh Băng Cơ ngữ khí dừng lại: “Trong tay áo còn dư hai cái ngón chân trước kia ăn.
còn để thừa lại, muốn ta chia cho người một chút hay không?”
Huệ Phi ọe nên một tiếng.
Lãnh Bằng Cơ rất là vừa lòng thỏa ý, tiếp tục vừa ăn vừa nhai lạch cạch lạch cạch đến vui sướng, giống như một con thỏ có tới ba cái miệng vậy.
Huệ Phi lại nhịn không được: “Ta rõ ràng nghe được mùi thơm của hành lá, ngươi có phải vụng trộm mang theo điểm tâm hay không?”
Lãnh Bằng Cơ nhe răng vui lên: “Vậy thì thế nào? Người muốn ăn một miếng không? Nếu mà ta đói bụng, thì sẽ ăn thịt người để bổ sung vào đó”
Huệ Phi không phát ra âm thanh gì nữa, chỉ còn lại tiếng kêu ùng ục ùng ục từ trong bụng.
Lãnh Băng Cơ tiếp tục ăn đến ngon lành say sưa, nghe được Huệ Phi vậy mà lại thút thít khóc lên.
“Đều tại ngươi, ngươi là cái đồ yêu tinh hại người, khiến cho ta rơi vào loại kết cục này.