Có người đến đây chết thay, vậy Ưng Hoàng giáo chủ chân chính có thể an toàn thoát thân, kê gối cao mà ngủ.
Chẳng lẽ trong lúc thẩm vấn, hắn không lộ ra chút sơ hở nào à?”
Thẩm Phong Vân lắc đầu: “Cuộc thẩm vấn sau đó ta cũng không tham dự, không phải ai cũng tự mình thẩm vấn được.
Ở trong đó, ta nghĩ biểu tẩu chắc cũng hiểu, bọn họ chỉ muốn kết thúc vụ án càng sớm càng tốt, về phần điểm đáng ngờ thì không có ai xem kỹ cả, càng không muốn có thêm chi tiết nào khác.”
Tề Cảnh Vân cười trêu chọc: “Sao biểu tẩu lại để tâm đến Phi Ưng Vệ thế? Ta nghe Phong Vân nói, lúc trước còn là tẩu đoán ra đầu tiên, rằng cái chết của hai thị lang có liên quan đến Phi Ưng Vệ, sao tẩu biết được vậy?”
“Đánh bậy đánh bạ chứ sao nữa.”
Lãnh Băng Cơ chột dạ giải thích: “Chẳng qua là thuận miệng nhắc tới thôi, ai biết lại là mèo mù gặp cá rán, vậy mà lại nói trúng.”
Điều này khiến Tề Cảnh Vân có phần không nhịn được bật cười: “Biểu tẩu quá khiêm tốn, tẩu vẫn luôn bày mưu nghĩ kế, trong lòng đã có suy tính từ lâu rồi đúng không? Tẩu nói bây giờ tẩu đang có thai, không đi thưởng thức mấy cái hoa cỏ gì đó, lại mỗi ngày đều thích chém giết, sau này hài tử còn chưa biết sẽ có tính tình ngang ngược đến đâu nữa.”
Thẩm Phong Vân ngượng ngùng nói: “Do ta cứ làm phiền biểu tẩu, mấy ngày nay hợp tác tra án, ta được ích lợi không nhỏ.”
Lãnh Băng Cơ cũng không tiện truy hỏi ngọn nguồn mãi, phá hỏng niềm hứng thú uống rượu của hai người: “Phá được vụ án là tốt rồi, không đề cập đến cũng được.”
Thẩm Phong Vân đột nhiên nhớ ra hôm nay đến đây còn có chuyện nghiêm túc phải làm: “Đúng lúc hôm nay đến đây, biểu tẩu, ta có thể gặp Trắc phi trong phủ một lát không, ta có mấy câu cần hỏi thăm?”
“Gặp Lãnh Băng Nguyệt? Liên quan đến vụ án Phương Phẩm Chi?”
Thẩm Phong Vân gật đầu: “Dạo này, việc liên quan đến vụ án Phương Phẩm Chi ta cũng không hề thư giãn.
Ta nghe ngóng với mấy hồ bằng cẩu hữu mà bình thường hắn hay làm bạn, họ nói mấy ngày gần đây Phương Phẩm Chi ra tay vô cùng xa xỉ, rõ ràng là nhận được tiền của phi nghĩa.
Mọi người đều trêu ghẹo hắn, hắn thần bí nói leo lên nhà giàu có quyền thế, dựa vào đầu cơ trục lợi Ngưng Hương Đan để kiếm lời một bút tiền rất lớn.
Hơn nữa mấy ngày trước đó Phương Phẩm Chi còn từng khoác lác, nói là từng nếm ngự thiện ở trong phủ của đối phương, nếu nói vậy tất nhiên là quyền quý trong triều.
Điều này làm ta không khỏi nhớ tới Lãnh Trắc phi, không hẹn mà giống với nỗi nghi ngờ trước đó của biểu tẩu.
Cho nên, ta muốn tìm hiểu chút tình huống từ chỗ Lãnh Trắc phi, để tìm kiếm nơi đột phá.”
Quả thật là giấy không thể gói được lửa.
Cho dù mình không hề nhắc tới, dựa vào bản lĩnh của Thẩm Phong Vân, điều tra đến trên người Lãnh Băng Nguyệt cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Nói tìm hiểu tình hình chỉ là khách khí, nói trắng ra là Thẩm Phong Vân đang nghi ngờ Lãnh Băng Nguyệt.
Nàng lập tức sai hạ nhân đến Tử Đằng tiểu trúc, mời Lãnh Băng Nguyệt đi ra.
Đã nhiều ngày rồi Lãnh Băng Nguyệt không gây sự gì, từ khi nàng có thai, nàng đã lập tức an tâm hơn rất nhiều, không thường xuyên khiêu khích Lãnh Băng Cơ như lúc trước, mà là an phận thủ thường ở trong Tử Đằng tiểu trúc, an tâm dưỡng thai.
Hạ nhân đi đến, một lát sau, Lãnh Băng Nguyệt được Triệu ma ma đỡ ra tiền viện.
Nàng bái kiến Thẩm Phong Vân, Lãnh Băng Cơ sai Nhi Nhi lấy cái ghế cho nàng ngồi.
Tề Cảnh Vân có mắt nhìn mà đứng dậy, nhường cái ghế của mình cho nàng ngồi trước.
Thẩm Phong Vân trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay làm phiền Trắc phi nương nương đến đây, do có một vụ án, muốn tìm Trắc phi nương nương hỏi thăm một chút.”