Lãnh Băng Nguyệt hờ hững hỏi: “Vụ án gì? Mỗi ngày ta đều không bước chân ra khỏi nhà, có thể có vụ án nào liên quan đến ta?”
“Không biết ngài có quen một người họ Phương tên Phẩm Chi không, đó là một người không nơi nương tựa.”
“Phương Phẩm Chi?” Lãnh Băng Nguyệt nghi hoặc nhíu mày, suy nghĩ thật lâu mới hỏi: “Sao nghe quen quá nhỉ?”
Thẩm Phong Vân và Lãnh Băng Cơ liếc nhau, Thẩm Phong Vân nhắc nhở: “Nghe nói lúc trước trong thọ yến của Kim phủ lão thái gia, hắn đã từng giải vây cho ngươi trước mặt mọi người, người còn nhớ không?”
Lúc này Lãnh Băng Nguyệt mới ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Ngươi nói vị công tử đó à, ta nhớ ra rồi, còn có một chút ấn tượng.”
“Vậy dạo này Trắc phi nương nương có từng tiếp xúc với hắn không?”
Lãnh Băng Nguyệt lập tức kiên trì phủ nhận: “Hắn là một nam nhân xa lạ, sao ta có thể lui tới với hắn? Ngươi tin vào lời ai xúi giục, chạy tới đây chất vấn ta?”
“Ngay vài ngày trước Phương Phẩm Chi bị hại bỏ mình, Trắc phi nương nương có biết không?” Thẩm Phong Vân chủ động không để ý đến câu chất vấn của nàng.
Lãnh Băng Nguyệt sững sờ: “Chết rồi? Chết như thế nào?”
“Bị người ta đánh đập đến chết.”
“Vậy thì thật sự rất đáng tiếc, trông người đó cũng không tệ lắm.”
Lãnh Băng Nguyệt tiếc rẻ nói.
“Vậy hai ngày trước khi Phương Phẩm Chi bị hại, ngài mời Nhị công tử Kim phủ đến Vương phủ, không biết có chuyện gì quan trọng?”
Lãnh Băng Nguyệt nắm chặt bàn tay giấu trong tay áo, siết chặt ống tay áo, hơi ướt mồ hôi.
“Ta và hai biểu ca có qua có lại, vẫn luôn đi lại thân thiết với nhau, chẳng lẽ không có chuyện gì thì không thể gặp mặt? Ngươi như thế này giống như thẩm vấn phạm nhân vậy, chẳng lẽ ngươi đang nghi ngờ ta? Ta với hắn không oán không cừu, hại hắn làm gì?”
“Trắc phi nương nương không cần phải sốt ruột, ta chỉ muốn thu thập vài tin tức hữu dụng từ ngài, để tiện phá án.”
Thẩm Phong Vân vẫn rất khách khí, nhẹ nhàng lễ phép.
“Ta và Phương Phẩm Chi đó chẳng qua chỉ gặp mặt một lần, từ đó về sau không còn gặp nhau nữa, ngươi hỏi ta làm gì? E rằng người qua đường có khúc mắc với hắn cũng nhiều lắm, sao ngươi không hỏi?”
“Nếu Trắc phi nương nương chỉ gặp Phương Phẩm Chi một lần, sao lại biết phẩm hạnh và nhân duyên của Phương Phẩm Chi?”
Lãnh Băng Nguyệt hơi nghẹn lại: “Đoán.”
Lãnh Băng Cơ lo lắng nói: “Ta và Phương Phẩm Chi đó cũng có duyên gặp mặt một lần, chẳng trách hôm đó sau khi ta cứu hắn tỉnh lại, hắn lại biết ta.”
“Thật à?” Lãnh Băng Nguyệt cố gắng giữ vẻ mặt thong dong: “Tỷ tỷ lại còn quen biết tên lưu manh thế này à?”
“Đúng, không chỉ biết, ta còn đúng lúc gặp hắn ở Vương phủ.
Hắn nói phụng mệnh Kim phủ, đến đây đưa đồ cho ngươi.”
Lãnh Băng Nguyệt hơi trầm mặc: “Tỷ tỷ đang nói đến nha đầu Tiểu Chi trước mặt hai biểu ca à?”
“Chẳng lẽ không phải là cùng một người sao?”
Lãnh Băng Nguyệt lập tức thẹn quá hoá giận: “Tỷ tỷ ngươi đây là có ý gì? Tiểu Chi đó là một nha đầu, Phương Phẩm Chi là một nam nhân đường đường chính chính, có thể là một người ư? Ngươi thế này là nói bậy nói bạ, rõ ràng là đang chửi bới danh dự của ta.
Hôm nay Vương gia thật sự không ở trong phủ, ngươi tìm Thẩm thế tử và Tề công tử tới thẩm vấn ta là muốn làm gì? Thừa cơ chụp mũ cho ta à?”
Nàng đã sớm biết, không có bằng chứng thì Lãnh Băng Nguyệt không thể nào thừa nhận.
“Vậy hiện tại Tiểu Chi cô nương đang ở nơi nào?”
“Làm sao ta biết, người ta là nha đầu Kim phủ.