Nàng ta vô cùng cẩn thận, bình thường không đi ra ngoài, chỉ ở trong Tử Đằng tiểu trúc yên tâm tĩnh dưỡng.
Có việc gì, sẽ thông báo cho Triệu ma ma cùng với người hầu chạy tới chạy lui.
Lãnh Thanh Hạc đối với việc nhà họ Sở, nàng ta cũng đã có nghe ngóng được.
Nhưng cũng chỉ là những tin đồn, nàng ta còn có chút không tin, giao cho Triệu ma ma đích thân về tướng phủ một chuyến, hỏi rõ xem rốt cuộc là như thế nào.
Triệu ma ma về, tìm người thân thiết đã lâu từ trước đi nghe ngóng tường tận ngọn nguồn, rồi sau đó mới trở về Kỳ vương phủ, đi được nửa đường, đã bị người chặn đường.
Người đó mặc một bộ đồ màu đen, trên đầu đội chiếc nón lá, che mất đi nửa mặt, không nhìn rõ được mặt nàng ta.
Nhưng vóc dáng thon thả, có thể nhìn ra là một người con gái trẻ tuổi.
Nàng ta ra tay với Triệu ma ma, mở miệng hét lên một tiếng “Triệu ma ma”, ám hiệu bà ta hướng về phía trước.
Triệu ma ma trước giờ vẫn luôn ở trong phủ làm việc, quen biết người ở bên ngoài không nhiều, nhưng nhìn thấy hình dáng người con gái đó có chút quen quen, nhưng vẫn không thể nào nghĩ ra rốt cuộc là ai.
Bà ta đi đến phía trước một cách cảnh giác nghi ngờ, người con gái đó nhìn xung quanh một lượt, nép vào bên phía ngõ hẻm.
Triệu ma ma phân vân nghĩ có nên qua bên đó không, người con gái đó quay người lại, đối diện với bà ta, tháo bỏ chiếc nón trên mặt xuống.
Triệu ma ma đã gặp một người mà đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây, có chút không tin vào mắt mình, ngạc nhiên đến mức xuýt chút nữa hét lên.
“Quận chúa Cẩm Ngu? Chẳng phải người đi Mạc Bắc rồi sao? Tại sao lại ở đây chứ?”
Cẩm Ngu nhìn thấy bộ dạng bất ngờ của bà ta, là biết, tin tức vẫn chưa được chuyền đến kinh thành.
Xem ra, vương tử Am Đạt vẫn chưa định làm ầm lên, suy cho cùng, nếu như ông ta tìm Trường An hỏi tội, Trường An ở đây cũng có thể hỏi tội ông ta giống như thế, bản thân rốt cuộc đã đi nơi nào.
Nàng ta yên tâm: “Ngươi không cần phải biết nhiều chuyện như thế, ta chỉ cần ngươi chuyển một câu này cho gia chủ nhà ngươi, hỏi nàng ta có muốn trừ khử Lãnh Băng Cơ không.
Nếu như muốn, ta có thể liên hệ với nàng ta.”
Triệu ma ma hiểu được tâm tư của chủ nhân, chỉ sợ rằng nằm mơ cũng muốn trừ khử Lãnh Băng Cơ, bản thân chiếm chỗ đứng của người khác, nhưng vấn đề quan trọng là, nàng ta vốn dĩ không phải đối thủ.
Đặc biệt là đối với vị công chúa Cẩm Ngu này, nham hiểm gian xảo, bảo hổ cho lột da, chắc chắn không phải là việc gì đơn giản.
Những ngày tháng này, Lãnh Băng Nguyệt khó khăn lắm mới ổn định trở lại, vẫn nên không cần tiếp tục gây chuyện thì tốt hơn.
Chỉ cần nàng ta có thể sinh con ra một cách thuận lợi, nửa đời sau mới có chỗ dựa chính thức, không tự lượng sức mình mà đối đầu với vương phi, một chút lợi ích cũng không có.
Bởi thế, Triệu ma ma trả lời dứt khoát: “Chủ nhân nhà tôi hiện đang an tâm dưỡng thai, sẽ không nghĩ đến chuyện khác đâu, Cẩm Ngu quân chủ nếu như có kế hoạch gì hay, vẫn nên tìm người khác hợp tác thì hơn.”
Bà ta quay người dời đi, không có một chút gì gọi là khách sáo.
Bởi vì bà ta biết, Cẩm Ngu căn bản sẽ không cần về Trường An, nàng ta nhất định là lẩn trốn đến đây, bà ta có thể liều một phen được ăn cả ngã về không, chứ không thể làm liên lụy đến Lăng Băng Nguyệt.
Cẩm Ngu cười một cách lạnh nhạt sau lưng bà ta: “Việc này, chỉ sợ rằng ngươi không thể tự ra quyết định.
Bởi vì, đến hiện tại ta vẫn đang nắm giữ điểm yếu của chủ nhân ngươi.
Trở về hỏi Lăng Băng Nguyệt, xem nàng ta có hứng thú không? Những lời này, hi vọng ngươi có thể truyền đi, nếu không, ha ha, tôi sẽ khiến gia chủ nhà bà phải trả giá đó.”