Triệu ma ma cảm giác Cẩm Ngu có chút không giống trước, kỳ quái, huyền bí, trên người nàng ta cảm giác có một khí chất kiểu u ám mà linh hoạt.
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn thế nào à, thì sẽ nói với chủ nhân của ngươi, ngươi chỉ cần chuyển lời của ta đi là được.
Về sau này, ta vẫn sẽ còn tìm ngươi.”
Cẩm Ngu nói xong, bèn đội nón lá lên, lại che đi vẻ mặt nghiêm nghị.
“Nhớ lấy, việc hôm nay gặp ta không được truyền ra bên ngoài.
Vẫn là câu nói ấy, tính mạng nhỏ bé của chủ nhân của ngươi đều đang nằm trong tay ta.”
Nói xong nàng ta quay người rời đi.
Triệu ma ma giờ đây một số chuyện liên quan tới Lãnh Băng Nguyệt chỉ biết sơ sơ, cố tình giả vờ không biết.
Bà ta không biết, Lãnh Băng Nguyệt rốt cuộc có điểm yếu gì mà bị Cẩm Ngu nắm thóp, cho nên sau khi bồn chồn thấp thỏm về Kỳ vương phủ, không dám giấu diếm gì, liền nói hết những chuyện liên quan đến Cẩm Ngu.
Lãnh Băng Nguyệt cũng biết trên dưới, biết rõ rằng hiện tại, nhiệm vụ hàng đầu của mình là dưỡng thai, không muốn nghĩ ngợi nhiều chuyện.
Đặc biệt là bây giờ, Phương Phẩm Chi dù gì cũng đã chết không rõ nguyên nhân, việc này đối với Huệ Phi cũng coi như được lật sang một trang mới, thì còn có gì đáng sợ nữa chứ? Cẩm Ngu dám từ vương tử Am Đạt trốn ra ngoài, nàng ta dám xuất hiện công khai trước mặt Mộ Dung Phong không?
Cho nên, khi kinh hoàng xong, Lăng Băng Nguyệt dự định bó tay chịu trói.
Hiện giờ Cầm Ngu đang ở lại trong nhà tiêu sư kia, trở thành tình nhân mà hắn ta nhặt được.
Tiêu sư này cũng chỉ có một thân một mình, một người ăn no cả nhà không đói, thấy bình thường trông Cẩm Ngu xinh xắn đon đả, hãy còn tưởng là có diễm phúc đến nhà.
Cẩm Ngu nói cho hắn biết mình đã chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân trước đó, vị hôn phu kia là một kẻ biến thái, ngày nào cũng lựa chọn đủ các loại cực hình để tra tấn nàng ta.
Nhà mẹ đẻ của nàng ta lại ở ngay chốn kinh thành, nhưng mà trước mắt thì nàng ta chưa dám về nhà, chỉ sợ bà mẹ kế tham tài sẽ lại tống mình về lại bên cạnh kẻ biến thái kia.
Thế nên, nàng ta thành thân gái có nhà mà không chốn nương thân.
Tiêu sư đã trải đời ngoài giang hồ bấy lâu, tính cảnh giác cũng rất cao song cuối cùng cũng chẳng qua được cửa ải mỹ nhân.
Hắn ta chăm sóc nàng ta ở nhà.
Hai người cũng thành có đôi có cặp.
Đôi mắt của Cẩm ngu cũng dần dần sáng trở lại, tiêu sư đứng nơi đầu sóng ngọn gió cũng trở thành vật thí nghiệm đầu tiên cho Nhiếp Hồn Thuật của nàng ta.
Tiêu sư trúng Nhiếp Hồn Thuật thành ra Cẩm Ngu nói gì là nghe nấy, sắt son cung phụng không khác gì con cháu trong nhà, ngày ngày hầu hạ nàng ta hết mực.
Cuộc sống nghèo hèn, bẩn thỉu như thế này không phải là cuộc sống mà Cẩm Ngu có thể chịu đựng được lâu dài, nàng ta âm thầm tính toán suốt ngày dài đêm thâu để sắp xếp nên một kế hoạch hoàn hảo không chút khe hở.
Lãnh Băng Nguyệt chính là mối liên kết để nàng ta tiếp cận được với Lãnh Băng Cơ và cả Mộ Dung Phong.
Nếu muốn diệt trừ Lãnh Băng Cơ thì ắt sẽ không thể thiếu đi sự trợ giúp của nàng ta được.
Thế nhưng ngày qua ngày, Lãnh Băng Nguyệt lại không hề có chút động tĩnh nào cả, thoạt trông rất bình tĩnh.
Cẩm Ngu nghĩ rằng, nàng ta cần phải ép Lãnh Băng Nguyệt, không cho nàng ta biết điều một chút thì có lẽ nàng ta thật sự quên mất thủ đoạn của nàng rồi.
Nàng đương toan tính, chính là muốn để những gì mình biết là để lộ một hai cho Lãnh Băng Cơ biết.
Chỉ khi Lãnh Băng Nguyệt cảm thấy được sự uy hiếp từ Lãnh Băng Cơ thì vì có thể tiếp tục sống sót, nàng ta mới biết không thể không liên thủ với mình được.