Nghĩ mà coi, chuyện lâu thật lâu trước đây, Vương gia trêu chọc khiến Vương phi nương nương nổi trận lôi đình thì cũng lôi mình ra làm bia đỡ đạn không à.
Ngài đã sợ vợ như thế thì đừng có trêu chọc người ta phát cáu được không? Ngài tập hợp rồi nuôi quân bọn ta mà không chỉ phải trông nhà trông cửa, lại còn phải vun vén khuyên can, giúp ngài theo đuổi người ta thế đấy.
Lại còn sợ nàng ta sẽ bị thương, Vương phi nương nương không chèn ép người ta đã là phúc rồi đấy.
Hắn giận mà không dám nói gì, cam chịu dẫn theo hai thị vệ đi ra ngoài Vương phủ, ruổi bước đuổi theo Lãnh Băng Cơ.
Sau khi rời khỏi vương phủ, Lãnh Băng Cơ không ngồi xe, trực tiếp xách lấy con dao nhọn được mài sắc bén trong tay, giấu vào trong tay áo rồi đi đến nha môn của Thẩm Phong Vân.
Nha dịch ở cổng nha môn nhận biết nàng, không dám thất lễ, trực tiếp mời nàng vào.
Lãnh Băng Cơ cười híp mắt, nói chuyện cũng khiêm nhường, nhìn bình dị gần gũi, sắc mặt làm gì có chút tức giận?
Thẩm Phong Vân vội vàng ra nghênh đón khi nghe tin: “Biểu tẩu, hôm nay sao tẩu lại rảnh rỗi mà đến nha môn của đệ vậy? Nhưng vụ án có tiến triển?”
Không nhắc đến vụ án thì còn tốt, vừa nhắc đến liền cảm thấy một bụng tức giận.
Lại có tiến triển lớn thì có tác dụng gì? Người ta có người bảo vệ đấy, đừng nói Phương Phẩm Chi, Tri Thu, Tứ di nương, đây đều là mấy mạng người rồi, hung thủ không phải là vẫn bình an vô sự ở trong vương phủ mà sống sung túc, ăn uống thoải mái sao?
Nàng xua tay: “Không phải đệ nói hai con cảnh khuyển của đệ không nghe lời lắm sao? Hôm nay đúng lúc ta rảnh rỗi.”
Thẩm Phong Vân nhìn thấy con dao xách trong tay cô, không nhịn được liền sững sợ: “Làm cái gì?”
Lãnh Băng Cơ cười như không cười: “Tập luyện phẫu thuật triệt sản cho nó.”
“Phẫu thuật triệt sản là gì?”
“Không phải đệ nói bọn nó thường xuyên bị ngoại cảnh quấy nhiễu trong quá trình giúp đệ phá án sao? Chỉ cần ta cắt đứt giúp nó, sau này nó sẽ mất đi hứng thú.
Nhưng mà, điều này cũng sẽ làm cho tinh lực của bọn nó trở nên kém, mất đi một ít hung dữ ngỗ ngược.
Nếu đệ đồng ý, ta có thể làm điều đó cho bọn nó ngay bây giờ.”
Thẩm Phong Vân bây giờ đối xử với những con chó của mình như thể với tổ tông, nghe những lời nói hung tàn như vậy của Lãnh Băng Cơ, hắn không khỏi rùng mình, vội vàng lắc đầu: “Không, không, đệ nghĩ cứ như thế này là tốt rồi, huấn luyện từ từ, nó sẽ nghe lời.”
Lãnh Băng Cơ có chút thất vọng, nhún nhún vai: “Vậy được thôi, ta đi đây.”
Thẩm Phong Vân cảm thấy hôm nay biểu tẩu có chút không thích hợp: “Biểu tẩu, tẩu tự mình đến sao? Tại sao không có một nha đầu nào đi theo?”
Lãnh Băng Cơ cười “hì hì”: “Ta sợ bọn họ sẽ cảm thấy ngượng ngùng.”
Thật sự rất ngượng ngùng, Thẩm Phong Vân cũng cảm thấy biểu tẩu của mình quá hung dữ, đây là việc mà một người nữ nhân bình thường có thể làm được sao.
“Vậy đệ tiễn biểu tẩu về.”
“Không cần.”
Lãnh Băng Cơ xua tay: “Ta đi quanh đây lần nữa.”
Nàng không có chỗ có thể đi loanh quanh, vòng đi vòng lại, vẫn là đi đến lầu Hồng Tân.
Chưởng quỹ nhanh chóng thông báo cho Cừu thiếu chủ, Cừu thiếu chủ cưỡi ngựa chạy nhanh tới, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ và hận thù của nàng, dưới sự hỏi thăm, Lãnh Băng Cơ cũng không giấu giếm, tức khắc đem Mộ Dung Phong ra chửi rủa thậm tệ.
Đều nói sau khi chửi xong, cơn tức giận liền biến mất, nhưng Lãnh Băng Cơ càng mắng thì cơn giận càng lớn, vỗ bàn hận không thể lật tung nóc nhà lên.