Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 546: Chương 546




Cừu thiếu chủ chịu đựng sự ồn ào của nàng, giương mắt mà nhìn nàng chửi đổng như nữ nhân đanh đá, cuối cùng còn bỏ đá xuống giếng mà quở trách một hồi: “Ta đã sớm nói với nàng rằng Mộ Dung Phong không đáng tin cậy, giống đó của hoàng đế đều là ngựa giống, bây giờ mới có một, hai nữ nhân mà nàng đã chịu không được, vậy tương lai ngộ nhỡ hắn có cả tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần, liệu nàng còn sống nổi không?”

Lãnh Băng Cơ trừng mắt nhìn hắn: “Có người nào an ủi như huynh thế này sao? Huynh đừng đổ thêm dầu vào lửa? Nếu huynh lại khuyên nhiều thêm hai câu nữa, ta sẽ nhịn không nổi mà nhảy từ trên lầu của nhà huynh xuống mất.”

“Đừng.”

Cừu thiếu chủ vội la lên: “Nàng có nhảy lầu thì cũng không sao, nhiều nhất là ngã gãy cánh tay hoặc chân, nhưng con trai nàng phải làm sao? Ta lại không có cách khuyên giải về việc tranh cãi này của nàng, cũng không thể cầm kiếm tiến vào Kỳ vương phủ, chém Mộ Dung Phong hắn đi? Trong lòng nàng không đau đến chết chắc.

Hơn nữa, ta cũng không nhất định đánh được.

Chỉ câu đó thôi, nếu sống được thì cứ sống đi, nếu không sống được nữa thì ta đưa nàng bỏ trốn, chân trời góc bể, còn có thể không có chỗ cho hai mẹ con nàng dung thân sao? Tại sao cứ phải khổ sở treo cổ chết trên cái cây cổ thụ xiêu vẹo này?”. ngôn tình tổng tài

Nhưng sau hai câu khuyên nhủ, Lãnh Băng Cơ liền ỉu xỉu: “Trước đây, lão thái quân đã khuyên ta, nói rằng nữ nhân đều có cái thời điểm quan trọng này, một khi qua đi, cũng liền thông suốt.

Nhưng ta cảm thấy, ta dùng hơn hai mươi năm để xây dựng lên quan niệm nhân sinh của mình, khiến ta thay đổi chỉ trong vài tháng ngắn ngủi thì đó là điều không thể.”

Cừu thiếu chủ nhiệt tình sửa chữa: “Xin chú ý, cho dù tính từ khi còn ở trong bụng mẹ thì nàng vẫn chưa sống đến hai mươi tuổi.”

“Đừng nói chen vào!” Lãnh Băng Cơ hừ nhẹ, tiếp tục càu nhàu: “Ta chỉ muốn tìm một nam nhân không dùng nửa người dưới để suy nghĩ, điều đó khó như vậy sao?”

“Không khó mà, trước mắt nàng liền có sẵn một người.”

“Đó là bởi vì huynh không có nửa người dưới!”

Lãnh Băng Cơ không chút lưu tình thọc cho hắn một đao.

Cừu thiếu chủ đứng lên, chỉ vào mũi của cô hồi lâu: “Nữ nhân không biết tốt xấu, nhìn vào sức lực vạch khuyết điểm không nhỏ này của nàng, nhất thời cũng sẽ không luẩn quẩn trong lòng.

Nàng tự mình chơi đi, ta đi còn không được sao?”

“Huynh định đi làm cái gì?”

“Xuất gia!”

Lãnh Băng Cơ con ngươi xoay chuyển: “Hay là, tính ta một phần đi?”

Cừu thiếu chủ giật mình một cái, đưa tay sờ lên trán cô: “Nàng thật sự bị kích thích sao? Không sợ Mộ Dung Phong đem miếu hoà thượng, không đúng, hẳn là đốt cháy am ni cô sao? Hôm nay ta còn có chính sự, không thể cùng tiểu hài tử nhà nàng kinh qua từng nhà, tự mình lau nước mũi rồi đi chơi đi.”

Trong lòng Lãnh Băng Cơ vẫn phiền muộn: “Huynh làm chuyện chính sự gì?”

“Ta phải đi một vòng quanh am ni cô.”

“Muôn hồng nghìn tía trong thành Thượng kinh còn không đủ để lọt vào mắt của huynh sao? Lại còn chạy đến trong am ni cô làm phiền người xuất gia thanh tu, thật là quá cầm thú.”

“Đợi ta quay về sẽ giải thích với nàng.”

Lãnh Băng Cơ trong lòng động một cái: “Huynh là muốn đi am Nam Sơn Ni?”

Cừu thiếu chủ gật đầu: “Lần trước hai người chúng ta không phải thảo luận, nói trong cái am ni cô đó có thứ gì ẩn nấp sao? Ta đã nghiêm túc suy nghĩ, có thể cất giấu bí mật gì trong một cái am ni cô chứ? Hơn nữa lúc đầu khi quan phủ điều tra kỹ lưỡng, bọn họ tại sao không tiêu hủy đi hoặc là mang đi? Điều đó nói rõ, có thể có cơ quan ám đạo nào đó đặc biệt che giấu ở trong am ni cô không chắc chắn này.

Vì vậy, ta đã hẹn với một huyền cơ giỏi về những cơ quan ám đạo, cùng ta đi thăm dò đường đi trước.”

Lãnh Băng Cơ mím môi, trong lòng có chút xúc động, nhất là lúc này: “Ta chỉ tùy tiện nhắc tới, không ngờ huynh vẫn để tâm đến chuyện đó…”

Chưa kịp nói xong thì đã bị Cừu thiếu chủ cắt ngang: “Nàng tuyệt đối đừng tự mình đa tình, cho rằng ta vì nàng mà hao tâm tổn huyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.