Những việc vặt của Kỳ vương phủ của nàng ta đều làm rồi, còn muốn hắn làm cái gì?”
“Ách, vậy huynh để bụng như vậy làm gì? Phi Ưng Vệ của người ta lại không có trêu chọc đến huynh.”
Cừu thiếu chủ cười “khà khà”: “Chẳng lẽ nàng không phát hiện ra đây là một cơ hội kinh doanh tốt sao? Lần trước nàng không phải nói với ta rằng sau khi Kỳ vương phủ tiêu diệt Phi Ưng Vệ, nhưng không có tìm thấy những tài liệu ghi chép điểm sơ hở của những quan viên đó sao? Ta ngẫm nghĩ, không nhất định là cất giấu trong am ni cô này.
Lần trước bọn họ hoảng sợ bỏ chạy, bởi vì đứng mũi chịu sào, chắc chắn không có mang đi.
Thử nghĩ xem, nếu ta cầm những thứ này trong tay, tiêu diệt Phi Ưng Vệ, Tàng Kiếm Các của chúng ta sẽ là lão đại giang hồ.
Sau đó, ta lại cầm tư liệu của bọn họ, chạy đi bắt chẹt mấy quan viên đó, vậy mồ hôi nước mắt của bá tánh, hoa tuyết bạc, không phải là một vốn bốn lời, tiền vào như nước sao?”
Lãnh Băng Cơ ngay lập tức hoá đá.
Chiết tiệt, ta xem huynh là ân nhân, hoá ra, huynh lại lợi dụng ta để phát tài.
Sớm biết Cừu thiếu chủ huynh một bụng ý nghĩ xấu, không có lợi sẽ không làm, không ngờ rằng bạc như vậy huynh cũng dám kiếm, không sợ Mộ Dung Phong diệt huynh sao?
Vốn dĩ Lãnh Băng Cơ nói xuất gia chỉ là nhất thời nói đùa, nàng từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến việc sẽ đích thân đến nơi buồn phiền như am Nam Sơn Ni.
Nhưng Cừu thiếu chủ đã nói như vậy, nàng quyết định không rời đi.
“Mang ta đi một chuyến.”
“Chúng ta đây là lén lút lẻn vào địa bàn, phải đến tối mới hành động, nàng chậm chạp y như con vịt, đi theo không phải là một rườn rà sao?”
Lãnh Băng Cơ bĩu môi: “Không mang ta đi, hai lão gia các ngươi nhất định không thể tiến vào am ni cô.
Mang ta đi, các người có thể trắng trợn mà đi loanh quanh.”
Cừu thiếu chủ suy nghĩ một chút, hình như chính là như vậy.
“Đi thế nào?”
Lãnh Băng Cơ sờ bụng: “Đương nhiên là quay về thắp hương hoàn nguyện.”
Lý do này rất tốt, Cừu thiếu chủ gật đầu: “Thành giao, ta sẽ đi sắp xếp.”
Trong khi đó, Vu phó tướng mắt nhìn Lãnh Băng Cơ từ trong nha môn của Thẩm Phong Vân đi ra còn mang theo con dao, vội vàng chạy tới hỏi Thẩm Phong Vân, vương phi nương nương nhà bọn họ qua đây làm cái gì?
Thẩm Phong Vân cũng nhìn thấy Lãnh Băng Cơ có chỗ không thích hợp, luôn lo lắng nhìn nàng rời đi, nói với Vu phó tướng về mục đích đến đây của nàng.
“Tẩu ấy nói trước tiên lấy hai con cảnh khuyển của tôi luyện tập, làm một phẫu thuật triệt sản.”
Vu phó tướng hít một ngụm khí lạnh, phân phó một trong số thị vệ, hồi phủ trước để hướng Kỳ vương gia tôn kính bẩm báo tung tích của vương phi nương nương, nhân tiện cũng nhắc lão nhân gia ngài một tiếng: con dao nhọn ở trong tay vương phi nương nương rốt cuộc là có dụng đồ gì, khiến ngài ấy nhàn rỗi một chút.
Sau đó bản thân mang theo một người thị vệ khác, lặng lẽ đi theo đằng sau Lãnh Băng Cơ đến lầu Hồng Tân.
Vu phó tướng biết, vương phi nương nương của nhà mình thích ăn đồ ăn của tửu lâu Hồng Tân, thường xuyên sẽ có người hầu bàn mang hộp đồ ăn đến phủ để đưa bữa ăn, vì vậy chẳng có gì lạ.
Có lẽ là, ăn no rồi tạo phản?
Hắn ta nhìn vương phi nhà mình quen việc dễ làm bước lên tầng hai nhã sương thì không đi theo vào nữa mà ra ngoài lầu Hồng Tân nhìn từ xa, đảm bảo an toàn cho nàng là được, ai dám khuyên nhủ vương phi đang trong cơn giận dữ a?
Nhưng lúc sau, hắn ta nhìn thấy một con ngựa phi nước đại nhanh như chớp đến, ngay lập tức có người xoay mình xuống ngựa, ném roi ngựa trên tay cho gã hầu bàn trong quán rồi phi thẳng lên lầu hai.