Nam nhân này phải gọi là một người đẹp, một thân hồng y, nói toạc ra là xinh đẹp mà lại càn rỡ, chỉ giơ tay nhắc chân một cách vô ý, những bông hoa mạn đà la trên vạt áo rất sống động, làm nổi bật một chút xinh đẹp mà lại diêm dúa loè loẹt của hắn ta.
Hồng y, mạn đà la.
Ôi chao, người quen, đây không phải là Cừu thiếu chủ các chủ của Tàng Kiếm Các đang bị truy nã khắp nơi, người lúc trước đã có một trận với vương gia nhà mình, chỉ thị hoạ sư vẽ chân dung sao?
Hắn ta vậy mà lại bí mật duy trì qua lại với vương phi nương nương? Tình huống người hầu bàn trong tửu lâu đưa đồ ăn cũng đều là mượn danh nghĩa?
Làm sao vương phi nương nương có thể làm như vậy? Vương gia đối với nàng tình thâm nghĩa trọng, một lòng một dạ, không đúng, một lòng hai dạ, nhưng vậy thì nàng cũng không thể sau lưng vương gia mà chạy tới đây để hẹn gặp với nam nhân khác chứ?
Thật sự là nhìn lầm người rồi!
Mặc dù trong lòng Vu phó tướng bất mãn với Lãnh Băng Cơ, nhưng hắn ta vẫn có chút do dự, có nên nói cho vương gia nhà hắn biết chuyện này không?
Cái trò vui này là khi mình thấy chồng của bạn tốt hồng hạnh xuất tường, bối rối giữa việc nói hay không nói.
Dù sao Vu phó tướng rất khó xử, tạm thời án binh bất động, cũng không phái người đi cáo trạng.
Chỉ có điều phải trơ mắt nhìn vào cửa lầu Hồng Tân, đổ mồ hôi thay cho Lãnh Băng Cơ, trong thâm tâm vô cùng sốt ruột.
Không lâu sau khi Cừu thiếu chủ đi vào, Lãnh Băng Cơ liền đi ra, đi theo ra cùng Cừu thiếu chủ.
Trên đầu đội cái đầu bồng, che kín cả khuôn mặt.
Cừu thiếu chủ thay một thân quần quá không quá lẳng lơ, hai người lên xe ngựa ở cửa, giương roi lái đi.
Vu phó tướng vừa nhìn thấy liền lo lắng, Vương phi nương nương không phải là dưới cơn tức giận nên muốn bỏ trốn theo nam nhân khác chứ? Đây nhưng là việc lớn không hay.
Xe ngựa chạy rất nhanh, nếu hắn ta phi ngựa đuổi theo, mục tiêu lớn như vậy, hắn nhất định sẽ bị bại lộ.
Vu phó tướng phân phó cho thị vệ lập tức trở về Kỳ vương phủ báo cho Mộ Dung Phong, sau đó bản thân tạm thời đi theo sau xe ngựa, xem bọn họ rốt cuộc muốn đi đâu? Tuyệt đối không được làm thất lạc người.
Cỗ xe ngựa xuyên qua dòng người như mắc cửi, đi thẳng ra khỏi thành.
Vu phó tướng chạy theo đến nỗi thở hổn hển, quả nhiên, người vừa ra khỏi cổng thành liền lên quan đạo, dòng người thưa thớt, liền ra roi thúc ngựa, tốc độ dần nhanh lên, ném hắn ta thật xa, cho đến cuối cùng…mất dấu rồi.
Làm thế nào báo cáo với Kỳ vương gia đây? Vu phó tướng gãi đầu, cảm thấy rất đau buồn.
Lãnh Băng Cơ và Cừu thiếu chủ rời cổng thành và đi thẳng đến am Nam Sơn Ni.
Trong lòng Lãnh Băng Cơ nhất thời cảm thấy có chút phức tạp, ngũ vị tạp trần.
Thử nghĩ xem, vận rủi của bản thân hẳn là bắt đầu từ đây, nếu không có cái đêm hoang đường đó, thì giữa bản thân và Mộ Dung Phong sẽ có một phương thức sống chung khác.
Ít nhất, sẽ không có sự ngăn cách giữa hai người, cũng sẽ không có sự che giấu, và có thể không có sự lừa dối.
Đáng tiếc là không có nếu như, bây giờ bản thân đang mang thai đứa con của người khác, giữa bản thân và Mộ Dung Phong từ đầu đến cuối luôn có một rào cản vô hình.
Không nói đến Mộ Dung Phong, bản thân nàng cũng vì chuyện này mà trở nên nhạy cảm.
Thực sự muốn đem một mồi lửa thiêu cháy nơi này, tránh cho khi nhìn thấy mọi thứ lại đau lòng.
Huyền cơ này là một ông già khô khan tầm năm mươi sáu mươi tuổi, với bộ râu dê và da mặt đỏ tía, diện mạo không có gì đáng ngạc nhiên, giống như một người nông dân bình thường.
Ông ta mặc một chiếc áo khoác da cừu, đội một chiếc mũ phớt rách rưới, cải trang thành người đánh xe ngựa, trên tay mang theo đèn dầu và hương nến quyên tặng, cả ba người bước lên bậc thang, trực tiếp đến trước cửa am ni cô.