Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 549: Chương 549




Mới đầu giờ chiều, cửa lớn am ni cô đóng chặt, trước cửa lạnh lẽo, đến một người hành hương cũng không có.

Hai người nhìn nhau mà hoang mang, trực giác cảm thấy chắc chắn là có biến cố gì rồi.

Người huyền cơ giả làm xa phu tiến tới gõ cửa, một lúc lâu không thấy ai bên trong đáp lại.

Vì vậy, ông ta rút cái trâm cài tóc ra khỏi đầu, đưa tay vào khe cửa nhẹ nhàng khều một cái, then cửa bên trong rơi xuống rồi mở ra.

Ba người cùng nhau bước vào cửa, khắp nơi trống trải, lặng im không một tiếng động, đã là người đi nhà trống, tìm kiếm khắp am ni cô, cũng không thấy một bóng người nào.

Bếp củi lạnh ngắt, tro hương cũng nguội.

Cừu thiếu chủ luôn thường phái người qua đây chú ý đến động tĩnh của am ni cô, nhưng bây giờ không nhận được bất kỳ tin tức nào, cho thấy hẳn là mới rời đi không lâu.

Lần trước triều đình bao vây tiễu trừ, trong am ni cô này vẫn còn lưu lại hai lão ni cô, hỏi gì cũng không biết, làm bộ ngẩn ngơ ngu ngốc.

Bây giờ lại đi sạch sẽ, chứng tỏ rằng ở đây đã không còn cái gì giá trị nữa!

Nếu đã không có người, ba người cũng to gan, tìm kiếm lục soát khắp nơi.

Trước khi những người này rời bỏ, hẳn là đã bố trí tỉ mỉ cẩn thận, ngoại trừ quần áo chăn giường, chậu bát kinh Phật, trong am ni cô cái gì cũng không lưu lại, càng đừng nói đến những manh mối hữu dụng.

Cuối cùng, vẫn là nhờ người huyền cơ lợi hại, ở trên một chỗ không thu hút của bức tượng Phật của thiền điện, thực sự phát hiện cơ quan, sau khi mở ra, có một mật đạo dẫn thẳng xuống dưới lòng đất.

Ba người đốt một ngọn đuốc một đường đi xuống, bên dưới có mấy tủ sách bị khóa, sau khi mở ra thì bên trong trống rỗng.

Theo vết tích bụi bặm, có thể thấy rằng đồ bên trong vừa mới được làm sạch trống.

Mọi thứ đều khẳng định phỏng đoán của Cừu thiếu chủ, Phi Ưng Vệ coi am ni cô này như một nơi bí mật để làm giao dịch với người Nam Chiếu, bởi vì tất cả tư liệu bí mật đều được cất giấu ở đây.

Mà cái chết của giáo chủ Phi Ưng Vệ chắc chắn là một hồi giả vờ, sử dụng kế kim thiền thoát xác.

Đáng tiếc, đối phương lại nhanh chóng đi trước một bước, mọi thứ đều đã thay đổi, điều này khiến cho Lãnh Băng Cơ trong phút chốc lại có cảm giác nguy cơ.

Rất có khả năng đối phương sẽ ngóc đầu trở lại.

Ba người lang thang khắp nơi, cũng không còn manh mối gì đáng giá nên chỉ có thể từ biệt nữ tử mà trở về theo hành trình như cũ.

Loại bận rộn này, khiến tâm trạng Lãnh Băng Cơ trở nên bình tĩnh hơn một chút, nàng không còn tức giận như vậy nữa.

Khi xe ngựa vào thành, Cừu thiếu chủ hỏi một câu: “Có cần ta tiễn nàng trở về vương phủ hay không? Ta nhìn nàng có vẻ mệt mỏi sắp không trụ nổi nữa rồi.”

Lãnh Băng Cơ nhìn bụng mình cảm thấy quả thực rất mệt mỏi, nhưng nếu như làm cho Mộ Dung Phong biết nàng vẫn còn đang giữ mối quan hệ với Cừu thiếu chủ, khẳng định hắn lại nổi đóa lên.

Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện đi, nàng chỉ có thể ngồi thẳng dậy cố chấp nói: “Không cần đâu, ta có thể tự mình quay trở về được.”

Nàng kéo rèm trên xe ngựa xuống, chiếc áo choàng đã được cởi ra và để gọn sang một bên.

Phủi thẳng những nếp gấp trên người, nàng cảm thấy hơi khó hiểu.

“Trên đường đi, ta đều đang nghĩ về lý do tại sao Phi Ưng vệ luôn hành động trước mọi người một bước? Lần trước hoàng đế đã ra lệnh bắt giữ những quan chức đó, kết quả là Phi Ưng vệ đã rất nhanh nhẹn đưa người đến cho hoàng đế.

Những quan chức đó ai chết cũng đã chết, ai bỏ trốn cũng đã bỏ trốn, đến đây lại là một trận hòa.

Lần tới đây, liệu có lại trắng tay.”

Cừu thiếu chủ chậm rãi, thản nhiên nói: “Một hoặc hai lần thì còn có thể coi đó là sự trùng hợp.

Ở đây lại có nhiều sự trùng hợp lặp đi lặp lại, đó có nghĩa là xung quanh các người đang có nội gián.”

“Nội gián?” Lãnh Băng Cơ ngạc nhiên nói.

“Phi Ưng vệ có thể đã an bài một số tai mắt xung quanh các người, bọn họ hoàn toàn có thể kiểm soát mọi động tĩnh của các người trong lòng bàn tay, vì vậy mỗi lần xảy ra chuyện gì bọn họ đều có thể đi trước một bước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.