Cứ nhân tiếng động này mà hành động, Lãnh Băng Cơ tiến lên trước lấy ra chiếc nhẫn không gian từ trong áo hắn ta.
Sau đó đổi thành cái đê vào đó.
Nhẫn không gian vào tay, như có trong tay thiên hạ, không còn sợ gì nữa.
Nàng xoay người, nhẹ tay nhẹ chân mà bước ra cửa, lén lút mở hé cửa ra, muốn nghiêng người ra ngoài.
Nhưng nàng quên mất cái bụng của mình, quá vướng bận rồi, không thể không mở cửa bự ra thêm chút nữa.
Gió lạnh thổi vào, Phi Ưng Vệ đang gọi đầu lập tức phát hiện ra, vừa quay mặt: “Ai đó?”
Lãnh Băng Cơ đã bước ra khỏi cửa nhà bếp, bị dọa đến run cầm cập, muốn chạy thoát ra khỏi đó, bên ngoài cửa có một người đang đứng, yên tĩnh đứng đó, một chút động tĩnh cũng không có.
Chỉ một chút ánh sáng này, Lãnh Băng Cơ nhìn ra, là Trần tẩu.
Người nam nhân của Trần tẩu hiện đang trong tay của Tề Cảnh Vân, vì không muốn đem lại phiền phức cho nàng ta, mấy ngày nay, Lãnh Băng Cơ không có nói chuyện riêng với nàng ta, càng không nắm rõ thái độ bây giờ của nàng ta, là đang nhận lệnh giám sát bản thân hay sao?
Trong nhà bếp, tên xui xẻo không quan tâm đến chuyện mặc lại đồ nữa, cứ đuổi theo ra ngoài.
Thật sự là trước có sói sau có hổ, Lãnh Băng Cơ đã đưa tay chuẩn bị sẵn thuốc mê, chuẩn bị tâm thế tình huống xấu nhất sẽ xảy ra, liều mạng đối đầu.
Trần tẩu ra hiệu cho nàng ta đừng phát ra tiếng, sau đó hướng về phía nhà bếp trả lời: “Là ta, Trần tẩu.”
Trong lòng Lãnh Băng Cơ đột nhiên ấm áp, rõ ràng Trần tẩu đang che chở cho nàng.
Nàng lập tức nghiêng mình sang một bên thì tên thuộc hạ kia đã đuổi tới.
“Trần tẩu? Sao tẩu lại ở đây?”
“Đang ra ngoài vào đêm thì nghe thấy tiếng động trong bếp, sợ là thùng gạo không đậy kín nên bị chuột ăn vụng.”
“Vậy còn người, vội vội vàng vàng chạy đâu đấy?”
“Lúc mở cửa, thấy đám nam nhân đang cởi trần để tắm, vào người khác thì ai chả chạy…?”
Hình như tên thuộc hạ bị gió lạnh làm cho đông cứng, nên đầu óc hơi chậm, sau nửa ngày mới “ờ” một tiếng, cảm thấy có lý do, liền phất phất tay: “Đi thôi, đàng hoàng một chút, hơn nửa đêm rồi đừng có chạy lung tung.”
Trần tẩu quay người lên tiếng, vừa đi được hai bước thì bị gọi lại: “Từ từ đã.”
Lãnh Băng Cơ lập tức hò lên.
Trần tẩu từ từ quay người: “Còn gì dặn dò sao?”
Tên thuộc hạ chỉ vào ấm trà cạnh cửa: “Là của ngươi phải không?”
Trần tẩu đập đầu mình một cái: “Ngươi không nhắc tới ta cũng quên mất, lúc trước Vương phi nương nương muốn lấy nước nóng ở đó, sao ta có thể để luôn ở đây chứ.”
Tên thuộc hạ bước hai bước vào bếp, đóng cửa “rầm” cái, lạnh đến mức hai hàm răng run lên: “Cái này, ai uống nước.
Để mai hãy nói.”
Trần tẩu đáp lại, nâng ấm trà lên, nhanh chóng rời đi.
Lúc này Lãng Băng Cơ mới yên tâm, thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ theo sau.
“Cảm ơn Trần tẩu.”
Trần tẩu xoay người lại, trả lại ấm trà cho Lãnh Băng Cơ: “Trần tẩu cũng không giúp được gì, xin lỗi người.”
“Đừng vội nói như vậy, là ta đã làm phiền tẩu.”
Lãnh Băng Cơ lấy chiếc vòng tay màu trắng ánh kim đeo lên cổ tay Trần tẩu: “Xem ra, ngày mai bọn chúng mới đi ra, thủ đoạn của mấy người này đúng là ác độc.
Nếu như có cơ hội, tẩu hãy chạy trốn, quan trọng là an toàn.”