Trần tẩu gật đầu, giọng hơi nghẹn ngào: “Vương phi nương nương, người nhất định phải bảo trọng.
Còn nữa, có đám nam nhân ở đây, phải cẩn thận một chút.”
Lãnh Băng Cơ rời khỏi Trần tẩu, vừa rồi nhận ra trong lời nói của nàng.
Cảm giác như, nàng vừa tự nhận mình là nữ lưu manh đi rình trộm mấy tên này vậy?
Má ơi, hiểu lầm này đúng là không nhỏ đâu, sẽ không nghĩ lại rồi tưởng rằng mình có ý đó chứ? Cũng đừng truyền đến tai cái bình dấm chua Mộ Dung Phong kia.
Trở lại phòng, Tề Cảnh Vân đưa nửa người vào trong qua cửa sổ: “Hơn nửa đêm, tẩu làm gì vậy?”
Lãnh Băng Cơ lắc ấm trà trong tay: “Chuẩn bị nước rửa chân.”
“Tẩu có thể sai người của ta làm những việc này mà.”
“Chẳng lẽ không thấy, vừa mới có người mới nôn hết ra nên hơi buồn nôn sao? Hắn đã động vào nước, ngươi còn dám dùng sao?”
Tề Cảnh Vân cảm thấy mùi, hình như cũng hơi buồn nôn: “Ngủ.”
Ngủ là được à, hắn là người bệnh, muốn nghỉ ngơi tốt, cứ nhất quyết ở cạnh để đề phòng ta, thì ta ra tay sao được? Còn muốn rèn sắt ngay lúc nóng, cho ngươi thêm thời gian mà.
Quay lại phòng mình, Lãnh Băng Cơ suy nghĩ xem nhẫn không gian rốt cuộc nên giấu ở đâu? Đã mang theo bên mình để không bị bọn chúng phát hiện, tốt nhất là tùy lúc mà dùng.
May mà tóc mình dài.
Nàng dùng dây xuyên qua nhẫn không gian rồi buộc lại.
Sau đó bện tóc lại với nhau, cuối cùng dùng sợi dây buộc chặt lại, quấn từ đuôi tóc lên, che được nhẫn không gian, lại dùng dây buộc tiếp.
Cứ như vậy, lúc cần sử dụng, chỉ cần từ kéo tóc xuống là được, hoàn hảo.
Mong có thể lừa được, kia sẽ không phát hiện được hoặc nếu phát hiện ra cũng sợ phải chịu trách nhiệm, không dám bẩm báo với Tề Cảnh Vân, đâm lao thì phải theo lao thôi, phải đưa cho Mộ Dung Phong nữa.
Sắp xếp thoả đáng, một đêm mơ đẹp.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lãnh Băng Cơ vì nhột mà tỉnh, cảm giác như có dùng mấy đồ làm bằng lông vũ quẹt vào mặt mình.
Trong giấc mơ của nàng, đột nhiên nhớ tới nhẫn của mình, liền bừng tỉnh.
Trước mặt là một gương mặt to lớn, Tề Cảnh Vân dùng lọn tóc của hắn ung dung quẹt vào chóp mũi của Lãnh Băng Cơ với vẻ mặt đầy suy nghĩ.
Tề Cảnh Vân bỗng ngồi thẳng lên: “Ngủ ngon như vậy, ta có ném tẩu ra ngoài khéo tẩu cũng chẳng biết.”
Lãnh Băng Cơ nhắm mắt lại lần nữa: “Đệ cứ thử xem, ném ta ra bên ngoài, ngày nào đệ cũng phải ở cái nơi buồn sắp chết này rồi.”
“Mộ Dung Phong của tẩu sắp đến nhận tẩu rồi, tẩu còn chưa chịu dậy sao?”
Lãng Băng Cơ đột nhiên mở to mắt: “Đệ truyền tin cho chàng sao?”
Từ Cảnh Vân lắc đầu: “Người ta đều nói, tín vật của ta đã bị đánh tráo thành một cái đe tay dùng may đế giày, sợ rằng lúc đưa tới đó sẽ thành kẻ lừa đảo, còn bị đánh cho một trận.”
Lãnh Băng Cơ cau mày lại: “Ta đã cố ý dặn dò hắn, sao hắn có thể chủ quan mà qua loa như vậy? Nếu ta là hắn, còn lâu mới lên tiếng.
Bị Mộ Dung Phong coi là kẻ nói dối còn hơn là bị coi là trộm cắp.”
“Những người hầu hạ thân cận của ta đương nhiên là trung thành và tận tâm, sao có thể mang ra để so sánh lỗ lãi cá nhân.
Vì vậy, ta rất muốn biết, sao tẩu lại có một chiếc nhẫn bảo bối như vậy? Thoạt nhìn thì cũng chẳng có gì thu hút nhưng lại thấy tẩu phí hết công sức để đi trộm?
Vẻ mặt Lãnh Băng Cơ giống người vô tội: “Ai bảo ta ăn trộm, chứng cứ đâu?”
“Bằng chứng chính là bột phấn tẩu để lại trên đống củi.”
Lãnh Băng Cơ run lên, hơi tê tê, chuyện này đã bị phát hiện rồi sao? Cảnh tối như hũ nút, ăn no nên hết việc sao? Nhàm chán đến mức đi kiểm tra một đống củi khô?