Trên bia mộ, hàng chữ được viết bằng máu tươi đầm đìa, đâm vào mắt hắn đau nhói.
Hắn biết, cái chết của Lãnh Bằng Nguyệt nhất định có liên quan tới Lãnh Băng Cơ. Ngày đó hắn đã tận mắt nhìn thấy Lãnh Băng Cơ đi đến nơi này, nổi lên tranh chấp với Lãnh Bằng Nguyệt.
Hắn không muốn bị Lãnh Băng Cơ phát hiện ra hành tung của mình, lặng lẽ chạy thoát.
Hôm nay, Lãnh Băng Nguyệt đã chết rồi.
Lãnh Băng Cơ nhất định phải có trách nhiệm không thể trốn tránh.
Hôm nay, nàng khoác lên mình bộ giá y màu đỏ, khua chiêng gõ trống, náo nhiệt gả đi. Lúc này, là đêm động phòng hoa chúc của nàng, thuận lợi vui vẻ, còn được hưởng thụ sự ngưỡng mộ của người đời.
Còn Lãnh Bằng Nguyệt thì lạnh ngắt nằm ở chỗ này, bị người ta ghét bỏ, nhục mạ.
Mà tướng phủ, vì lựa ý hùa theo Phong vương phủ, lại che giấu tin người chết, người một nhà vui mừng hớn hở đưa gả, sớm đã ném nhị tiểu thư chân chính mới chết đi này ra sau đầu rồi.
ồn ào náo nhiệt trái ngược hẳn với sự lạnh lẽo, thê lương, tràn đầy châm chọc.
Cửa nát nhà tan, nợ máu trả bằng máu.
Phong vương phủ.
Ngày thứ hai đại hôn, Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ mới nhận được tin tức Lãnh Băng Nguyệt đã chết.
Lúc đó, Mộ Dung Phong đang ở trước mặt Lãnh Băng Cơ, thành thật nghiêm túc khai báo sản nghiệp cất giấu riêng của mình, âm thầm mắng chửi Vụ phó tướng đến tận trời.
Lão Vụ này rõ ràng bản thân cũng là một người chưa có kinh nghiệm, lại cố tình giả bộ rất có
kinh nghiệm, lấy dáng vẻ người từng trải thuyết giáo mình.
Vu phó tướng tận tình khuyên bảo hắn: “Nam nhân ấy mà, dưới tay nhất định phải có một chút tiền vốn riêng. Nữ nhân nha, rất mâu thuẫn, vừa muốn nam nhân giao ra toàn bộ lương bổng, còn muốn nam nhân thường xuyên dành tặng họ những điều bất ngờ nho nhỏ. Bằng không sẽ cảm thấy ngươi không hiểu tình thú, trong lòng không có nàng ta.
Một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán, Vương gia, ngài nghĩ mà xem, đến lúc đó, ngài lấy tiền gì để mua quà tặng cho Vương phi nương nương? Ngài và các huynh đệ ra ngoài uống rượu, cũng không thể để chúng ta bỏ tiền túi ra đúng không? Mặt mũi của Vương gia ngài để ở chỗ nào đây?
Còn có, đến lúc đó, ngay cả bạc để thưởng cho hạ nhân cũng không có, tất cả mọi người trong phủ đều nghiêng về một bên, quy thuận Vương phi nương nương rồi. Nếu ngày nào đó Vương phi tức giận, để ngài ngả ra đất nghỉ, thì ngay cả người đưa chăn đệm cho ngài cũng không có đâu.”
Mộ Dung Phong cảm thấy, những lời này của hắn ta ít nhiều cũng có chút đạo lý. Cho nên, lén lút giữ lại một ít tiền vốn riêng.
Lại chưa từng nghĩ rằng, hôm nay đã bị móc đi sạch sẽ rồi. Sau này hắn cũng chẳng thèm nghe những lời ăn hại này nữa.
Lãnh Băng Cơ nghiêng người dựa vào giường nhỏ, cả người đau nhức, sức cùng lực kiệt, một chữ cũng chẳng muốn nói, có phần khóc không ra nước mắt.
Mộ Dung Phong thật là quá đáng! Chính mình chẳng qua chỉ đùa với hắn một chút, vậy mà hắn lại xuống tay độc ác như vậy. Làm cho cả người mình bầm dập, eo cũng sắp gãy ra rồi, hắn còn có để cho mình gặp người khác hay không hả?
Nàng không nên một tiếng, vẻ mặt ai oán, Mộ Dung Phong hơi chột dạ, đáng thương nhìn nàng: “Thật sự chỉ có những cái đó thôi, không tin nàng có thể đi hỏi Vu phó tướng”
Hỏi Vụ phó tướng?
Bây giờ bản thân Vụ phó tướng cũng khó giữ nổi kia kìa.