Nghe nói sáng sớm hôm nay, trong quân doanh có mấy huynh đệ rất khách sáo mời Vụ phó tướng và lang trung quý phủ ra ngoài. Không đúng, là trực tiếp xông tới, khiêng hai hai giống như khiêng bao cát ra ngoài, nói là mời hai người uống rượu.
Lúc này, còn không biết hai người đang chịu khổ ở nơi nào đâu.
Mộ Dung Phong dẹp nhóm người này sang một bên, âm mưu nháo động phòng được bọn họ chuẩn bị hồi lâu không thực hiện được, đương nhiên là không dám gây phiền phức cho Mộ Dung Phong. Chính cái gọi là cửa thành cháy, vạ đến cá dưới ao, đứng mũi chịu sào phải chịu xui xẻo, hiển nhiên chính là Vụ phó tướng và Giang lang trung đồng lõa biết rõ tình hình không báo.
Lãnh Băng Cơ hơi nhấc mí mắt, liếc xéo một cái, Mộ Dung Phong chủ động nộp lên khế ước mua bán nhà và khế ước cửa hàng. Nàng không chút khách khí mà nhét tất cả vào trong tay áo, sau đó mới uể oải mở miệng..
“Vất vả cả một đêm, xém nữa đã mất đi nửa cái mạng, kiếm được chút bạc thế này, thật là lỗ vốn”
Mộ Dung Phong lẩm bẩm: “Bản vương đổ mồ hôi như mưa, vất vả cày cấy một đêm, liều nửa cái mạng, còn phải trợ cấp toàn bộ tiền tích góp, chẳng phải là càng lỗ vốn hơn à?”
Gương mặt xinh đẹp của Lãnh Băng Cơ lại nổi lên một tầng ửng đỏ, nửa xấu hổ nửa tức giận liếc mắt nhìn hắn: “Vậy thì cuộc mua bán lần này coi như chưa xảy ra. Lần sau cuộc mua bán như vậy ta không nhận”
Mộ Dung Phong lại nói thầm lần nữa: “Bản vương đã không còn một xu dính túi rồi, lần sau, không bằng hai người chúng ta đổi lại cho nhau. Phu nhân ở trên ta ở dưới, nàng nói mấy lần thì mấy lần. Ta chẳng những nhẫn nhục chịu khó không phản kháng, còn có thể giảm giá cho nàng. Thưởng bạc nàng xem, cho mười lượng không nhiều, một lượng không ít. Nếu như nàng cảm thấy kỹ thuật của vi phu không đến nơi đến chốn, vị phu khiêm tốn hiếu học, sẵn lòng chịu khó khổ luyện”
Mộ Dung Thái Địch quả nhiên là danh bất hư truyền.
Lãnh Băng Cơ cũng nghi ngờ trong năm năm vị trí của mình bỏ trống, hắn thật sự giữ mình như ngọc sao? Kiềm chế không ôm gái đẹp, thật đúng là kỳ tích.
Nàng sâu kín nói: “Từ hôm nay trở đi, Phong vương phủ này của chúng ta cũng đừng gọi là Phong vương phủ nữa, đổi thành Lâm Lang Các đi. Nghe nói thành Thượng Kinh muốn bắt một bó lớn nữ nhân muốn ngủ với Vương gia chàng, hào phóng giúp đỡ, chủ nhân tiêu tiền như nước chắc chắn cũng không thiếu. Chỉ dựa vào sự chịu khó khổ luyện, tinh thần cần cù tận tụy này của Vương gia chàng, ta tin nhất định có thể biết cách hái ra tiền”
Mộ Dung Phong hơi nheo con người lại: “Ý tưởng này của nàng rất lớn mật, cũng rất khẳng khái”
“Một vốn bốn lời, ngồi một chỗ cũng có thể kiếm được tiền, ta treo một chuỗi chuông ở trên thắt lưng của chàng, chỉ cần mỗi ngày canh giữ ở dưới cửa sổ, nghe tiếng vang tính toán thu bạc cho các ngươi. Đương nhiên, thu nhập bao nhiêu sẽ chia sẻ cho chàng một chút bồi bổ thận. thể”
Mộ Dung Phong đưa khuôn mặt lại gần sát chỗ nàng, mang theo hơi thở nguy hiểm: “Tính toán này của nàng e là phải thất bại rồi. Tin tưởng hôm nay thành Thượng Kinh này, cũng không còn một nữ nhân nào dám có suy nghĩ không nên có đối với bản vương nữa đâu. Có điều, bản vương cảm thấy chủ ý này của nàng rất hay. Nếu không thì bây giờ chúng ta thử chút đi? Xem xem là chuông vàng nhanh hay là nàng tính nhanh”
Lãnh Băng Cơ lật người một cái, lăn vào trong giường, kéo chắn qua che ở trước người.
“Mộ Dung Phong! Chàng có sức mạnh thì dùng để chạy lên chiến trường đi, bắt nạt một nữ tử yếu đuối như ta thì xem là anh hùng hảo hán gì?”.
Mộ Dung Phong nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Chăm chỉ có thể bù đắp khuyết điểm, vi phu sợ nàng không hài lòng đối với biểu hiện của ta”
Chăm chỉ, có thể bù đắp khuyết điểm hay không không biết, nhưng chỉ cần có công mài sắt có ngày nên kim, câu nói này nghe nói là một câu tục ngữ nổi tiếng.