“Hài lòng, tương đối hài lòng” Lãnh Băng Cơ gật đầu như gà mổ thóc.
“Nàng đã hài lòng như vậy, thì một lát nữa xin phu nhân thưởng nhiều thêm mấy lượng tiền vất vả”.
“Không được!”Lãnh Bằng Cơ khóc không ra nước mắt: “Bạc của chàng, ta không cần nữa, trả lại cho chàng còn không được sao?”
“Không được, bản vương không phải là nam nhân ăn sạch sẽ rồi không chịu trách nhiệm”
Lãnh Băng Cơ ngồi dậy, mặt ủ mày chau: “Ai hiếm lạ chút tiền vốn riêng đó của chàng? Ta
thu khế ước cửa hàng là bởi vì có một số cửa hàng kinh doanh không tốt. Ta muốn tiến hành điều chỉnh kinh doanh đối với những cửa hàng kiếm được ít tiền lời hoặc là thua lỗ trong đó, thay đổi dự án kinh doanh hoặc là tư duy kinh doanh, không thể để mặc cho bọn chúng sống dở chết dở mà chẳng dòm ngó tới.
Đương nhiên, sau này thu nhập của những cửa hàng đó vẫn thuộc sở hữu của chàng, coi như là chi tiêu hàng ngày, ta sẽ không hỏi đến.
Con người của Mộ Dung Phong lóe lên: “Phu nhân quả nhiên là hiền lành, vậy sau này vi phu sẽ bớt ăn tiết kiệm chi tiêu, tích góp nhiều chẳng phải lại có vốn để ngủ với nàng rồi sao?”
Đều nói ba câu không rời sở trường, Lãnh Băng Cơ phát hiện Mộ Dung Thái Địch này là ba câu không rời khỏi giường.
Nàng bất đắc dĩ vô trán một cái: “Ta đang đứng đắn nghiêm chỉnh bàn bạc việc kinh doanh với chàng đấy”.
Trong con người của Mộ Dung Phong mang theo ý trêu ghẹo: “Nàng biết làm kinh doanh ư?”
Nói đùa à, ngày khác tổ chức họp hội đồng quản trị, lúc báo cáo lợi nhuận hàng năm, kéo vị Phong vương gia võ công cao cường này lên làm nhân viên vận chuyển tiền mặt, nhân tiện vung tiền như rác bao nuôi hắn suốt nửa đời sau, không biết, kế hoạch này có thể thực hiện được không? Liệu trong nháy mắt hắn có thẹn quá hóa giận, khởi nghĩa vũ trang, tạo phản với mình không nhỉ?
Lãnh Băng Cơ con chưa mở miệng, Nhi Nhi ở bên ngoài đã bẩm báo, quản sự quý phủ cầu kiến.
Mộ Dung Phong nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Lãnh Băng Cơ một cái, đứng dậy đi ra ngoài.
Quản sự bẩm báo tin tức Cừu thiếu chủ đã rời khỏi Thường Kinh, và tin tức về cái chết của Lãnh Băng Nguyệt.
Mộ Dung Phong phất phất tay, lạnh lùng nói: “Chôn rồi, thì không có liên quan gì đến Phong vương phủ nữa”
Lãnh Băng Cơ yên lặng, trong lòng không có tư vị gì. Nàng không ngờ tới, Lãnh Bằng Nguyệt lại có thể dứt khoát lựa chọn tự sát như thế. Nàng ta là hoàn toàn nản lòng thoái chí, hay là để làm cho ngày đại hôn của mình và Mộ Dung Phong ngột ngạt?
Tuy nói Lãnh Băng Nguyệt bị trừng phạt đúng người đúng tội, nhưng nghe nói tin tức này, trong lòng nàng vẫn cảm thấy có chút nặng trĩu.
Không chỉ là Lãnh Bằng Nguyệt, kể cả Cẩm Ngu, thật ra những thiếu nữ này vốn dĩ đều không rành thế sự, chỉ bởi Vì yêu mà không có được nên tâm lý trở nên vặn vẹo, thôi thúc và đầy nhanh các nàng ấy, để có được tình yêu trong lòng, lựa chọn không từ một thủ đoạn nào.
Mặc dù nói cảnh ngộ và giáo dưỡng gia đình của mỗi người các nàng ấy cùng các loại yếu tố bên ngoài khác đều có quan hệ rất lớn, nhưng truy tìm nguồn gốc vẫn là loại chế độ phong kiến biến thái này thúc đẩy các nàng ấy, không thể không tranh thủ vì tương lai và chốn trở về của chính mình.
Nữ tử không thể tự chủ và độc lập, chỉ có thể dựa dẫm vào nam nhân mà sống. Đã định trước rồi, các nữ nhân ở nơi kín cổng cao tường để sinh tồn, để có thể sống càng thêm đặc sắc
hơn, thì nhất định phải tranh thủ cho bản thân. Yêu mà không có được thì dùng những cách mới để giải quyết vấn đề.