Ngươi không biết, chính là Kim Nhị từ đầu đến cuối đều biết chuyện này, hơn nữa hắn cũng biết, Ngưng Hương Đan là độc dược mãn tính, cùng Ngũ Thạch Tản độc nhất vô nhị. Nếu là dùng lâu dài, sẽ khiến kẻ dùng mãn tính trúng độc, hủy hoại lục phủ ngũ tạng. Nếu không phải về sau chị người mang thai đứa nhỏ, từ bỏ dùng Ngưng hương đan, chỉ sợ sớm đã không còn tính mạng”
Tay của Lãnh Thanh Kiêu không tự chủ được mà cuộn tròn trong ống tay áo. Việc này, hắn sau lại nghe qua không ít phiên bản, hắn chính bản thân tóm lại được một đại ý, nhưng là đối với chuyện Ngưng Hương đan, thực sự là không quá rõ ràng.
“Kim Nhị lúc ban đầu vì kiếm lời, liên hợp với Phương Phẩm Chị hãm hại tỷ tỷ ngươi. Sau đó, khi nhị tỷ người cảm thấy được Phương Phẩm Chị uy hiếp dọa dẫm mình, đã xin Kim Nhị giúp đỡ, Kim Nhị liền lập tức không để ý tình cảm bằng hữu, không chút do dự sai người giết Phương Phẩm Chi. Loại này gặp lợi thì vong nghĩa, người cảm thấy được, có thể giao huấn được sao?”
Lãnh Thanh lắc đầu.
“Chuyện xấu hắn làm không chỉ có như thế. Ngươi cũng biết, lúc trước Băng Cơ còn là khuê nữ, hắn từng liên hợp với nhị tỷ của ngươi hủy hoại sự trong sạch của Băng Co? Nếu không có bổn vương vừa hay bắt gặp được, cứu Băng Cơ, nàng cả đời này chỉ sợ đều bỏ đi.”
Lãnh Thanh Kiêu khiếp sợ mà ngẩng mặt: “Không có khả năng!”
“Tất cả chuyện người vừa nghe được, ta biết được, đều là Băng Nguyệt cùng Kim Nhị nói, nghĩ mà xem, trong lòng người nhất định là oán hận Bằng Cơ, cho rằng nàng hại nhà ngươi tan nát cửa nhà.
Chính là, bổn vương không cần cầu người đứng về phía Băng Cơ, chỉ hy vọng người đứng ở vị trí một hình bộ thượng quan, ngẫm lại tất cả các hành vi đã làm của tỷ tỷ ngươi, ngươi cảm thấy như nào, có thể tha thứ được không? Nàng hại chết Tri Thu, Tứ di nương, Phương Phẩm Chi, lại cùng Cẩm Ngu liên thủ, giết hại thai nhi trong bụng Băng Cơ, từng chuyện từng chuyện không phải tội ác tày trời sao?
Mà Băng Cơ thì sao? Nàng trừ việc vì cứu Lãnh Thanh Hạc, vạch trần chuyện di nương người hạ độc, đem bà ta ra trước vương pháp, chưa từng nhằm vào Lãnh Băng Nguyệt? Càng huống hồ, việc đày Kim Thị ra biên ải, cũng là chủ ý của nhị tỷ người”
Lãnh Thanh Kiểu càng thêm khiếp sợ: “Nhị tỷ ta?”
“Không sai, lúc đó có hai nơi đày ải, Đại Lý Tự đến phủ từng trưng cầu ý kiến, là chính chủ ý của Nhị tỷ ngươi, đem di nương người ở biên ải thật xa. Ngươi nếu không tin, có thể tự mình đi tra hỏi”
Lãnh Thanh Kiểu tay cuộn nắm đấm trong ống áo, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Như lời Phong Vương gia nói, làm sao có thể là giả được”
Mộ Dung Phong vỗ vỗ vai của hắn, ý tứ nói: “Ngươi còn nhỏ, kỳ thật đúng là đọc sách thành hiền, biết phân biệt thị phi, khi tra xét sự tình, nhất là ở hình bộ, cần phải dùng hai mắt của mình, xem đại cục, phân biệt thiện ác, chứ không phải là qua lỗ tai. Hơn nữa, ngàn vạn lần không được xúc động hành sự, nếu không may có sai sót, cả đời sẽ là bị hủy”.
Lãnh Thanh Kiêu trong lúc nhất thời, không thể tiếp nhận lời nói của Mộ Dung Phong, hơn nữa trong lòng còn có rất nhiều khúc mắc, hiềm nghi.
“Đa tạ Phong Vương gia dạy bảo”
Họ Mộ Dung Phong đứng dậy: “Trở về đi, việc hôm nay, coi như là bài học giáo huấn. Nếu chuyện không liên quan đến người, bổn vương sẽ giúp người làm rõ, sẽ không để phụ thân người cùng tỷ tỷ biết”
Lãnh Thanh Kiêu thấy hắn ngữ khí bình thản, không giống ngày thường nghiêm khắc, do dự một lát, rốt cục nhịn không được nhất thời xúc động bật ra miệng hỏi: “Nhị tỷ ta mặc dù tội ác tày trời, thì cũng là bởi vì người dựng lên. Người ở đây nói năng hùng hồn đầy lý lẽ quở trách sai lầm của nàng, có hay không một chút áy náy nào?”