Mộ Dung Phong đang bước đi bông dừng lại, cũng không quay đầu.
“Yêu thích không thể là lý do để nàng ta sát hại người khác được. Nàng ta không thể nhân danh bảo vệ tình yêu, đường đường chính chính làm chuyện tổn hại hành hung. Nàng muốn gả vào Phong vương phủ, là có thể hết lân này đến lần khác hãm hại Băng Cơ, để dành lấy địa vị? Sau khi nàng ta bị ta lạnh nhạt, lại có thể cùng Phương Phẩm Chi cấu kết với nhau làm việc xấu, sát hại nhiều người đến vậy?
Bổn vương có sai, sai ở chỗ mắt vụng về, lúc trước không có nhìn thấu được lớp ngụy trang của nàng ta, giúp nàng ta như ý nguyện vào được Phong Vương phủ. Hoàn toàn bởi vì, ta cứ hết lần này đến lần khác tha thứ, bày tỏ rằng ta có thể trả lại sự tự do cho nàng ta, nàng ta hoàn toàn có thể ở cùng với Phương Phẩm Chỉ ở bên nhau.
Nếu không phải là do nàng ta lòng tham không đáy, tất cả mưu đồ, trù tính bổn vương, còn cùng Phương Phẩm Chỉ có thai quay về Phong vương phủ, tự mình hủy đi tiền đồ của bản thân? Cho nên nói, việc nàng ta bị hủy hoại, là do lòng tham của nàng ta, không phải do chúng ta! Mà từ đầu đến cuối, người vô tội nhất chính là đại tỷ của ngươi Lãnh Băng Cơ. Ai dám động đến một ngón tay của nàng ấy, bổn vương sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn!”
Mộ Dung Phong nói tuyệt nhiên không chút khách khí, lời nói như búa tạ, gõ vào trong lòng của Lãnh Thanh Kiêu. Hắn bị phản bác á khẩu không trả lời được, nói không nên lời. Hơn nữa câu cuối cùng của Mộ Dung Phong, hàn khí bức người, mang theo khí thế sát phạt lạnh thấu, khiến hắn có tật giật mình, sợ hãi, kìm lòng được phải lùi về phía sau một bước.
Mộ Dung Phong hùng dũng bước ra khỏi Phù Du Các.
Ở phía sau cửa phu xe hồi bẩm: “Dạ thưa, cái người ban nãy ngài phái đi hỏi thăm tin tức đã quay lại, nói đã tìm thấy cái tên gọi là cao nhân nói xằng nói bậy trong Tướng phủ. Hắn nói, đúng là có một tên sai vặt, trước đó đã tìm đến hắn, cho hắn bạc, sau khi nhắn nhủ hắn vài điều thêu dệt thì đi cùng đến phủ Tướng quân”
Quả nhiên.
Đã nói lúc trước người này giả thần giả quỷ, rõ ràng là có ý đồ nhằm vào Lãnh Băng Cơ, xem ra, Băng Cơ đoán không sai, việc này Lãnh Thanh Kiêu trốn cũng không thoát được có liên can.
“Vu phó tướng đâu? Chuyện vẫn chưa xử lý xong sao?”
Phu xe rụt rụt cổ: “Thần đang muốn hồi bẩm cho Vương gia ngài biết, ban nãy, Vương phi nương nương vừa mới đi qua đây, gặp được xe ngựa này của thần. Sau đó, dẫn theo Vu phó tướng đi rồi”
Mộ Dung Phong sửng sốt, không cần hỏi cũng biết, Vu phó tướng kia là chân chó phản đồ, phỏng chừng không cần Băng Cơ tra hỏi, cũng tự giác khai hết mồn một sự tình.
“Bọn họ đi làm gì rồi?”
“Vương phi nương nương nói, ngài khổ tâm tiêu hao phí lực như vậy, không cần lại phải giày vò, có chút mắc nợ”
Mộ Dung Phong có chút sầu lòng, thay người khác phát sầu, hắn biết, khẳng định sắp có người gặp tai ương.
Hắn là phân phó Vu phó tướng đi trước đến phủ Kim Thượng Thư, mượn chuyện này để mỉa mai châm biếm Kim Nhị. Xem ra, tiểu Vương phi nhà mình là ghét bỏ hắn bụng dạ không đủ nham hiểm.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, phân phó phu xe: “Ngươi đi về trước, bổn vương đi xem xét”
Lãnh Băng Cơ đích thực là đang ở cùng một chỗ với Vu phó tướng.
Vu phó tướng nói, hắn muốn tới Kim phủ hù dọa Kim Nhị một chút.
Lãnh Băng Cơ lúc ấy liền cảm thấy được, hai chữ “Hù dọa”không tốt, Kim Nhị là đứa trẻ mà?
Tuy nói Kim Nhị sợ sệt quyền thế của Phong vương phủ nàng, từ trước tới giờ không dám hại nàng trắng trợn. Nhưng sau lưng, cũng làm không ít chuyện xấu.
Chính là lúc trước thuốc độc mà Lãnh Thanh Hạc bị hãm hại, là lúc Nam Sơn Ni dâng hương, hương đó chính là Lãnh Băng Nguyệt sử dụng. Kim Nhị đúng là tên xấu xa, còn sống thì chỉ lãng phí không khí, chết rồi lãng phí đất chôn.