Lãnh Băng Nguyệt cười nhẹ giễu cợt: “Người đã bước một chân vào trong quan tài rồi, tốt cái gì mà tốt chứ?”
Phương Phẩm Chi “Hả” một tiếng: “Chẳng lẽ Kim Nhị nhìn nhầm rồi sao?”
“Sao thế?” Lãnh Băng Nguyệt thờ ơ hỏi.
“Mấy hôm trước, tiểu nhân và Kim Nhị đang đi đường thì thấy một người ngồi cùng xe với Vương phi nương nương của quý phủ đi qua. Kim Nhị rất kinh ngạc, hắn nói hắn biết người đó, đó chính là trưởng công tử của quý phủ. Nhưng kì lạ là lệnh huynh rõ ràng đang bệnh nguy kịch, sao còn đi lại khắp nơi được?”
Lãnh Bằng Nguyệt giật mình: “Nhìn rõ ràng chứ?”
“Tiểu nhân cũng không rõ ạ, nhưng Kim Nhị nói chắc chắn không nhầm được. Huống chi, nếu là người đàn ông nào khác thì sao có thể ngồi cùng một xe với Vương phi nương nương được ạ?”
Lãnh Băng Nguyệt hít một ngụm khí lạnh, chợt nhớ tới tập thơ Đạo Lâm chẳng biết tại sao lại xuất hiện trên bàn Mộ Dung Phong kia, cảm thấy vô cùng bối rối.
Y thuật của Lãnh Băng Cơ thì không phải nghi ngờ gì, ngay cả một người sắp chết như Vụ phó tướng còn có thể cứu lại được từ trong tay diêm vương. Vậy độc trên người Lãnh Thanh Hạc cũng không thể qua mặt nàng được sao?
Hơn nữa Lãnh Thanh Hạc đột nhiên đề nghị muốn dọn ra khỏi phủ, đi đến mộ viên tự chuốc khổ vào thân. Hiện giờ mới nghĩ đến, hình như chuyện đó bắt đầu từ lúc Lãnh Băng Cơ về thăm cha mẹ. Nhiều chuyện đồng thời xảy ra như vậy, thật không đơn giản.
Lãnh Thanh Hạc hẳn đã dần tốt lên từ lâu, lần trước di nương đi thăm mộ viên nhất định cũng bị hắn lừa rồi.
Nghĩ tới đó, Lãnh Bằng Nguyệt toát mồ hôi lạnh.
Cho Phương Phẩm Chi lui ra, Lãnh Băng Nguyệt không yên lòng ngồi xuống, suy nghĩ một lúc lâu, nghiến răng ra lệnh cho Triệu ma ma: “Đi thỉnh đại phu trong phủ lại đây, cứ bảo là ta cảm thấy không khỏe”
Triệu ma ma lập tức quan tâm hỏi: “Phu nhân sao thế? Sao bỗng dưng lại cảm thấy không khỏe?”.
“Nếu người khác hỏi thì người cứ nói thân mình ta nhiều ngày nay vẫn hay mệt mỏi, ho khan, có lúc còn ngất xỉu nữa”
Triệu ma ma vừa tiễn bước Phương Phẩm Chi xong, trong lòng còn đang lau mồ hôi hột thay nàng ta, nghe sai bảo thì biết ngay chắc nàng ta lại định làm ra chuyện không biết sống chết gì rồi, không nhịn được mà lắm miệng hỏi một câu: “Phu nhân có ý gì ạ?”
Lãnh Bằng Nguyệt căm ghét Triệu ma ma hỏi vớ hỏi vấn như muốn quản thúc nàng ta, lạnh lùng nói: “Bảo người đi thì đi đi, cứ làm theo lời ta là được.”
Triệu ma ma không dám hỏi nhiều, đành phụng mệnh đi mời đại phu.
Đại phu đến, bắt mạch thật cẩn thận nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân gì, viết một thang thuốc giảm ho tiêu đờm, dùng liên tục ba năm ngày mà vẫn không thấy tốt hơn.
Sau khi Mộ Dung Phong nghe chuyện thì có đến Tử Đằng tiểu trúc ngồi một chút. Lãnh Băng Nguyệt giả vờ giả vịt, ra vẻ bệnh nguy kịch đến nơi, liên tục nói mấy câu ủ rũ, vậy mà khiến trong lòng Mộ Dung Phong sinh ra chút áy náy, lại mời thêm hai đại phu vào phủ xem bệnh cho nàng ta.
Mấy vị đại phu đều nói như nhau, nhiều nhất cũng chỉ là nóng trong người thôi, không có bệnh gì cả.
Lãnh Băng Nguyệt lại nói là đau ngực, yếu đuối đến nỗi ngay cả việc đứng dậy đi vệ sinh cũng phải để Triệu ma ma nâng. Vốn chỉ là bệnh vặt ho khan, cứ thế ầm ĩ đến nỗi gần như cả vương phủ đều biết Trắc phi nương nương mắc bệnh lạ.
Mọi người đều biết chuyện giữa nàng ta và Lãnh Băng Cơ, cho nên Mộ Dung Phong cũng không tiện mở miệng nhờ Lãnh Bằng Cơ chữa bệnh cho nàng ta. Lãnh Bằng Cơ cũng giả vờ ngớ ngẩn, coi như không biết gì hết.
Triệu ma ma sai người đưa tin về phủ, Kim thị nhận được tin bèn vội vã đến thăm. Thấy con gái mình gầy đi nhiều thì đau lòng khóc lóc sướt mướt quay về.
Hai hôm sau, bà ta thể mà lại mời một đạo sĩ vào phủ nói là Lãnh Băng Nguyệt sợ rằng đụng chạm tới cái gì đó, đây không phải bệnh nên đại phu không khám ra được.
Mộ Dung Phong không tin mấy chuyện tà ma ngoại đạo đó, nhưng hắn nể tình Kim thị vì yêu con nên cũng không kiên quyết phản đối.
Những chuyện như thế này đều mang theo chút màu sắc thần bí, cũng là lần đầu tiên xảy ra trong vương phủ, đám hạ nhân đều cảm thấy hết sức ngạc nhiên, có vài người còn lén lút chạy tới xem thử.