“Ta chưa đồng ý” Mộ Dung Phong thản nhiên giải thích: “Cũng không định đồng ý
Vậy là nàng đoán đúng rồi.
“Cho nên hôm ấy chàng cố tình ân ái với ta trước mặt nàng ta, hôm nay lại để Điêu ma ma dâng khăn lạc hồng lên, chàng làm vậy không phải để giúp ta mà chủ yếu là để nàng ta hết hi vọng thôi phải không?”
Mộ Dung Phong dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng, lại quan sát thêm một lúc mới nói: “Nàng muốn nghĩ như thế cũng được” “Ngay cả việc không để ta đi cũng là vì chàng không muốn cưới nàng ta?” Ngón tay Mộ Dung Phong run lên, từ từ đứng dậy, hơi lưỡng lự một chút sau đó mới nhếch môi cười nhẹ: “Đúng” Lãnh Băng Cơ hít sâu: “Vậy rốt cuộc khi nào thì ta mới có thể rời khỏi đây?”
Ý cười của Mộ Dung Phong càng rõ hơn: “Cũng đơn giản thôi, cô cử đối xử với ta tốt hơn một chút, chỉ cần hai ta ân ái là nàng ta sẽ tự từ bỏ thôi.”
“Ta thấy nàng ta quyết tâm son sắt lắm, chàng làm đầu sỏ gây tội mà không từ chối nàng ta quyết liệt lên, cứ khách sáo như thế thì nàng ta vẫn sẽ ôm mơ ước trong lòng mãi thôi.”
“Sao nàng biết ta chưa từng từ chối chứ?”
“Vậy thì là do chàng chưa đủ kiên quyết!”.
Mộ Dung Phong thở dài: “Phụ thân nàng ta từng có ân với ta”
Chậc, lại một lý do lằng nhằng nữa.
“Vậy chàng báo ân đi, nhanh chóng tìm cho nàng ta một nơi chốn tốt. Trong triều có nhiều thanh niên tuổi trẻ tài cao như vậy, chàng không tìm được ai thế mạng hay sao?”
Mẫu phi rất thích nàng ta, ta không quyết định được việc hôn nhân của nàng ta”.
Cũng có lý nhỉ, việc hôn nhân của chàng mà chàng còn không tự quyết định được thì trông mong gì việc chàng quyết định thay người khác?
Mộ Dung Phong bị nàng chặn họng, lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
Lãnh Băng Cơ thở phào một hơi như trút được gánh nặng: “Chàng không có mưu đồ xấu với ta là tốt rồi. Chàng dùng ta làm bia đỡ đạn nên tính ra chàng đang nợ ta một ân tình. Cho nên sau này chàng phải che chở cho ta, không được để người khác ăn hiếp ta! Nếu không ta có thể định công bất kì lúc nào đó!”
Đầu mày cuối mắt Mộ Dung Phong đều được ý cười, khẽ nói: “Được.”
Lãnh Băng Cơ chợt nhận ra, khi hắn cười lên thật sự rất đẹp, trong đôi mắt như toát lên ánh dương ấm áp, như sao trời lấp lánh, khiến nàng có ảo giác gió xuân phát qua, mười dặm hoa đào nở rộ trước mắt.
Hắn có sao có thể là kẻ cáu kỉnh, bạo lực, ngang ngược không nói lí, ngạo mạn được?
Trong khoảnh khắc đó, nàng trúng mỹ nam kế của hắn, nhìn hắn ngơ ngác đến nỗi quên cả mấy lời chua ngoa định nói.
Quả nhiên, phụ nữ cũng háo sắc. Tiếp đó là chuỗi ngày chờ đợi ca ca đi thi, nhưng Lãnh Băng Cơ cũng không được rảnh rỗi.
Hai cửa hàng của nàng, một cái chuyển thành cửa hàng tơ lụa, cái kia thì chuyên kinh doanh giấy nghiền bút mực, sách vở tranh chữ.
Cửa hàng tơ lụa thật ra khá dễ bàn, dưới danh nghĩa Tề Cảnh Vân có không ít cửa hàng, các loại tơ lụa gấm vóc hắn nhập về từ phía nam đều đã có sẵn, chỉ cần sửa sang đơn giản, trang hoàng rực rỡ chút là có thể bắt đầu buôn bán rồi. Ngay cả hàng hóa cũng là nhập nợ, bán trước rồi mới thanh toán ngân lượng sau, gần giống với kiểu cửa hàng nhượng quyền ở thời hiện đại, là loại buôn bán chỉ lãi không lỗ.
Cửa hàng bán giấy mực bút nghiên nằm gần thư viện, sau này cũng không phải lo nguồn tiêu thụ. Nhưng việc nhập hàng lại hơi rườm rà một chút cho nên việc chuẩn bị cũng tốn công sức hơn.
Theo ý Tề Cảnh Vân thì hai cửa hàng này nên làm ăn chậm rãi chắc chắn, chờ khách quen nhiều thì lợi nhuận mới cao được. Còn kiểu cửa hàng hái ra tiền nhanh như quán rượu quán trà, vừa mở ra đã có lợi nhuận nhưng lại quá xô bồ, tốn nhiều công sức để quản lý, không hợp với Lãnh Băng Cơ.
Lãnh Băng Cơ rất biết ơn sự hỗ trợ hào phóng của hắn, tuy trên bàn rượu hôm ấy chỉ nói đùa rằng giai đoạn đầu hắn sẽ bỏ ra
toàn bộ vốn, nhưng nàng cũng không thể thật sự làm người vắt cổ chày ra nước, không chịu bỏ đồng nào được.