Chuyện Minh Nguyệt bị đuổi về phủ Lãnh Băng Cơ đã biết. Nhờ có tại mắt là Tiết Di nương, bất kể chuyện lớn nhỏ gì trong Tướng phủ cũng không qua được mắt nàng.
Nàng phát hiện ca ca không hề nhu nhược như mình nghĩ, mà ngược lại còn rất khôn ngoan.
Bản thân chẳng qua thông báo cho huynh ấy trước việc phụ thân và Kim Thị đang thăm dò tin tức của huynh ấy, tránh việc huynh ấy không cẩn thận mà lộ chuyện. Không ngờ ca ca lại tương kế tựu kế, thắng một nước cờ của Kim Thị.
Lúc này bên cạnh huynh ấy chỉ còn lại Thanh Phong. Mấy ngày nữa là đến ngày khoa cử, cũng không cần giấu trước giấu sau, lo lắng làm sao che giấu được Minh Nguyệt.
Chỉ cần thân thể huynh ấy hoàn toàn khỏe mạnh, nàng tin tưởng với tài trí mưu lược của huynh ấy, nhất định có thể một bước lên trời.
Đại hội lật mặt mang tính lịch sử như vậy sao có thể không có mặt nàng được. Nếu ca ca lần này có thể đậu cao, nhất định làm Kim Thị tức đến xỉu luôn. Nghĩ đến thôi đã thấy vui sướng.
Nhi Nhi cũng vô cùng mong chờ, cả hai lập tức hành động. Đầu tiên lấy mực bôi lên khắp mai rùa, sau đó thì ẩn nó lên giấy trắng. Lúc đầu còn luống cuống, về sau càng lúc càng quen tay, còn có thể in được trăm ngàn kiểu dáng rùa, không tờ nào giống tờ nào.
Nhi Nhi tò mò: “Sao Vương Gia lại bắt tiểu thư luyện về con rùa vậy? Lãng phí bao nhiêu là giấy!”
| Lãnh Băng Cơ hắng giọng, ra vẻ cao thâm khó đoán: “Giải thích ngươi cũng không hiểu đâu. Cái này không phải là vẽ rùa, mà là độc chiếm ngao đầu. Người hiểu độc chiếm ngao đầu là gì không? Chính là cầu nguyện cho ca ca ta không chỉ có tên trên bảng vàng, mà còn đứng đầu bảng”
Nàng vô cùng nghiêm túc nói linh tinh làm cho Nhi Nhi nghe đến mụ mị đầu óc, chỉ biết gật gật đầu. Cảm thấy tiểu thư thật sâu sắc. Quả nhiên chỉ có tiểu thư nhà nàng mới xứng với Vương Gia, chỉ có tiểu thư hiểu được tấm lòng của Vương Gia.
“Nếu là vậy mình phải thành tâm vẽ thì cầu nguyện mới linh ứng. Tiểu thư sao lại ăn gian thế này?”.
“Cũng như người nói đó, đây là rùa thần trong hồ cầu nguyện mà, nó có tính linh đó!” Lãnh Băng Cơ nói dối không chớp mắt. “Nhân lúc hôm nay Mộ Dung Phong không có ở vương phủ, ta sẽ vẽ một hơi một nghìn bức cho hắn!”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến. Có tiếng Điêu ma ma ngoài cửa cung kính vấn an, là Mộ Dung Phong đến kiểm tra rồi.
Bé ngoan, đã là giờ nào rồi, sao vẫn còn chưa xuất phát nữa?
Lãnh Băng Cơ vội vàng thu dọn hình vẽ, hối thúc Nhi Nhi: “Mau đem con rùa giấu đi!”
Cả người con rùa đều là mực, Nhi Nhi nhìn quanh quất vẫn không biết giấu ở đâu mới được. Nghe thấy tiếng bước chân đã đến rất gần, bèn ném vào chậu rửa bút trên bàn, rồi lấy một quyển sách đậy lại.
Mộ Dung Phong đẩy cửa bước vào, nhìn Lãnh Băng Cơ đang giả vờ siêng năng viết, cảm thấy có chút khác thường.
Lãnh Băng Cơ bận đến không đứng dậy được, chỉ nhìn Mộ Dung Phong cười một cái: “Chào buổi sáng Vương Gia”
Mộ Dung Phong đang cầm hộp quà lễ nhân sâm, thuận tay để lên thư án. Hắn cầm một bức vẽ của Lãnh Băng Cơ lên, không khỏi ngạc nhiên: “Đây là do nàng vẽ sao?”
Lãnh Băng Cơ vung vẩy cây bút trên tay nói: “Có phải là luyện nhiều thành đẹp không, tay nghề xem được đấy chứ?”
Mộ Dung Phong hoài nghi mà liếc nhìn những con rùa trên giấy, lại hoài nghi mà liếc nhìn nàng. Không thể không đồ” lên một tiếng.
“Thật nhìn không ra đó, đúng là rất chuyên tâm”
Lãnh Băng Cơ cười nịnh hót: “Chuyện vương gia đã giao phó, ta đương nhiên sẽ tận tâm tận lực mà làm”
“Vậy sao?”
Mộ Dung Phong hờ hững liếc nhìn nàng, lấy từ trong tay áo ra hai tờ giấy gấp gọn gàng, ném tới trước mặt nàng: “Thế sao thư hối cải bản vương bảo nàng viết, nàng chỉ làm chiếu lệ?”.
“Đâu có… Ta đã đến rồi, còn dư tận mười sáu chữ đó, thái độ còn thành khẩn, kiến thức sâu sắc nữa”
Lãnh Bằng Cơ nhặt hai trang giấy lên mở ra xem. Nàng chăm chú nhìn rồi khuôn mặt gục xuống như quả mướp đắng.
Hôm qua nàng thực sự đã quên ăn quên ngủ, đổ mồ hôi sôi nước mắt để viết bức thư hối lỗi này. Thế mà tên này nỡ nào dùng mực chu sa khoanh hết những chữ nàng viết sai, cả trang giấy thành một màu đỏ tươi. Sau cùng còn phê một câu: “Cả bài toán viết sai chữ, chứng tỏ không chuyên tâm. Viết lại”.
Đó thực sự không phải là viết sai chữ mà, nó là chữ giản thể. Thân là một thiếu nữ đến từ thế kỷ hai mươi mốt, thực sự bây giờ nàng mà viết bằng chữ phồn thể thì chẳng khác nào về bùa. Thư nhận lỗi mà nàng viết cho Mộ Dung Phong, cũng xem như là được giải phóng cái tôi, phát huy tất cả năng lực sáng tạo, chữ viết vừa có giản thể vừa có phần thể. Nhưng khi Mộ Dung Phong xem, rõ ràng lại thành viết sai chữ”
Lẽ nào kiếp trước hắn ta là thầy giáo sao? Động một chút là bắt chép phạt, lại còn tính toán chi li từng chữ.
Lãnh Băng Cơ mặt mày u sầu gấp bức thư hối lỗi lại: “Nữ tử không có tài mới là đức. Ta chỉ biết được mấy chữ. Để viết bức thư hối lỗi này ta thực đã bỏ ra toàn bộ tâm tư và sức lực rồi.”
Mộ Dung Phong giơ tay lấy quyển sách trên chậu rửa bát, thuận tay lật vài trang: “Trước đây nghe vương phi nói trong nhà nàng đến giấy trong nhà xí cũng là dùng tập thơ Đạo Lâm Thị mà. Tin chắc rằng nàng được trưởng thành trong môi trường như vậy sẽ gần đèn thì sáng. Ắt hẳn nếu không được như Lãnh Thanh Hạc kiến thức chất đầy năm xe ngựa, thì cũng thuộc hàng học rộng tài cao”
Lời nói dối bị lật tẩy rồi.
Nhi Nhi đứng phía sau trông thấy quyển sách trên chậu rửa bát đã bị Mộ Dung Phong lấy đi. Trong lòng bắt đầu toát mồ hôi lạnh, liên tục lén lút nháy mắt ra hiệu cho Lãnh Băng Cơ
Lãnh Băng Cơ không hiểu gì, nhưng sau đó nhanh chóng hiểu ra. Dù sao chỉ cần mau chóng đuổi Mộ Dung Phong đi là được.
“Chủ yếu là do thư hối lỗi đâu phải chuyện cô nương như ta thường làm, lấy đâu ra kinh nghiệm. Chuyện này ta cũng không có mặt mũi nào đi hỏi người khác, cũng không thể nhờ người khác giúp đỡ thêm hoa vẽ cành. Chỉ cần chàng hiểu được trong lòng ta thực sự rất hối hận là được rồi”.
“Chỉ giỏi khua môi múa mép” Mộ Dung Phong hừ nhẹ một tiếng.
Lãnh Bằng Cơ lại cười cười: “Hôm nay chàng không bận việc gì sao?”
“Nể tình nàng đã nghiêm túc nhận lỗi, hôm nay cho nàng nghỉ nửa ngày. Hôm trước phủ Bá Tước có gửi thiếp mời nhưng bị ta từ chối. Thật không ngờ hôm nay Phong Vân lại đích thân đến mời, đang chờ nàng ngoài cửa phủ. Thịnh tình khó khước từ, nàng cùng đệ ấy đi một chuyến đến phủ Bá Tước đi. Thay tạ cáo lỗi với lão phu nhân”
Lãnh Băng Cơ vừa nghe nói được ra khỏi phả, trong lòng vui mừng. Muốn cáo từ đi ngay, vừa hay có thể gặp ca ca. Mấy ngày bị cấm túc cũng khổ sở quá rồi.
Thấy nàng vui mừng khôn xiết, Mộ Dung Phong thờ ơ bổ sung thêm một câu: “Đừng lo lắng, ta sẽ sắp xếp hai thị vệ theo bảo vệ an toàn cho nàng. Nhớ kỹ, đừng làm phiền Phong Vân”.
Lãnh Băng Cơ oán thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời. Nàng đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ, lĩnh ngộ được cách làm người.
Mộ Dung Phong cầm hộp quà trên bàn rồi rời đi.
Lãnh Bằng Cơ vui sướng hô to “Nhi Nhi, thay quần áo nhanh lên, đi ra ngoài hít thở không khí nào”
Nhi Nhi cau mày: “Tiểu thư, con rùa mất rồi.”
Lãnh Băng Cơ thản nhiên nói: “Không thấy thì không thấy, dù sao nó cũng sống thọ lắm, không đói chết cũng không khát chết được đâu mà lo”
Nhi Nhi càng thêm phiền muộn: “Quan trọng là nô tì đã tìm dưới gầm bàn rồi, cũng không thấy nó rơi xuống đó. Chỉ mong không phải là vương gia đem đi.”
Lãnh Băng Cơ đâu còn tâm trạng mà quan tâm con rùa đã chạy đi đâu. Nàng vội vàng rửa mặt, trang điểm rồi nhanh chóng ra khỏi Triều Thiên Khuyết.
Ngoài cửa phủ, Mộ Dung Phong đang cưỡi ngựa, cùng Thẩm Phong Vân trò chuyện.
Lãnh Bằng Nguyệt mặc y phục bằng gấm thêu, cả đầu đều là trân châu phỉ thúy, ăn mặc vô cùng sang trọng. Triệu ma ma đỡ tay để nàng ta uyển chuyển bước lên xe ngựa. Khi quay đầu lại thì nhìn thấy Lãnh Băng Cơ.
“Tỷ tỷ hôm nay trang điểm thế này là có trao đổi trước với Thẩm Thể Tử rồi hay sao?”
Lãnh Bằng Cơ đã thay một chiếc váy dài màu tím mềm mại ngang ngực, trường y bên ngoài là vải lụa trắng tinh. Tóc búi trang nhã cao quý, lại điểm thêm phượng thoa dát vàng tua rua bằng ngọc quý. Cả người toát lên vẻ tao nhã, yêu kiều và sang trọng.
Thật trùng hợp, hôm nay Thẩm Phong Vân cũng mặc một cẩm bào màu tím, cổ áo và tay áo đều là màu trắng. Đầu đội mũ bạch ngọc, thắt lưng cũng đeo một ngọc bội bằng ngọc Hòa Điền. Cả người cao quý tao nhã.
Y phục màu sắc tương đồng, chàng trai thì tuấn tú như cây ngọc đón gió, nữ tử lại thanh lý thoát tục như đóa tử đằng đang nở. Nếu đứng cùng nhau, chẳng khác nào là một đội trời sinh.
Theo cách nói của thời hiện đại, chính là quần áo tình nhân.