Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 107: Chương 107: Mộ Dung Phong là đồ Con rùa




Mộ Dung Phong đã ra đến cửa, hắn cầm cẩm bào định khoác lên người.

Bỗng nghe thấy giọng nói của Lãnh Băng Nguyệt: “Sau lưng chàng có gì đó, hình như là một con rùa.”

Hắn ta dừng bước, bán tín bán nghi “Hả” một tiếng.

Bên cạnh có một tấm gương để chỉnh trang y phục mũ mão. Hắn đi đến trước tấm gương, xoay mặt lại nhìn sau lưng của mình. Quả thật thấy trên lưng mình, phía dưới bả vai có hình một con rùa kỳ dị. Hắn động đậy, cái đầu to của con rùa cũng động đậy, hai mắt dồn lại với nhau.

Cái quỷ này có lúc nào đây?

Mộ Dung Phong đột nhiên nhớ tới lúc đến phủ Bá Tước mừng thọ đã trúng độc cá nóc. Lãnh Băng Cơ đã tự mình châm cứu. Ngày hôm sau liền cảm thấy sau lưng hơi ngứa nhưng cũng không để ý lắm. Nhất định là nàng ta bày trò rồi.

Lửa giận xông thẳng lên đầu. Lý nào là vậy, con khỉ phá phách này gan to bằng trời rồi mà!

Hắn với tay lấy mảnh khăn bên cạnh ra sức lau vẫn không tài nào lau sạch. Đây rõ là hình được khắc lên, chẳng khác nào loại khác chữ được khắc lên thân của bọn phạm nhân.

Sau lưng hắn, Lãnh Bằng Nguyệt đang từ trong làn nước bước ra. Nàng ta quần áo choàng lên người rồi bước đến. Gót sen nhẹ bước, quyến rũ vạn phần.

Hắn không mảy may động lòng, tức giận quay người đùng đùng ra khỏi Vương phủ. Hắn đi một mạch đến Tướng phủ bắt nữ nhân kia về tính sổ.

Một Lãnh Băng Nguyệt toàn thân trần trụi trong làn nước nóng như vậy bản thân cũng có thể thờ ơ như không, sao có thể hứng thú với ả hoang dã Lãnh Băng Cơ chứ. Hắn chắc chắn ả ta đã hạ độc mình.

Nghĩ như vậy, Mộ Dung Phong cảm thấy nhẹ nhõm đi một chút.

Hắn hung hăng xoa mặt, cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lòng. Nữ nhân này thực quá đáng ghét, lần này nhất định không dễ dàng tha thứ cho ả.

Lãnh Băng Cơ lấp ló thập thò phía sau lưng hắn, thấy hắn vẫn chưa đi liền nhanh trí rụt người lại.

“Lăn đến đây mau.”

Đây rõ ràng là một mệnh lệnh.

Lãnh Bằng Cơ không thể không bước ra, mặt nở một nụ cười khô khốc: “Ta thực sự biết lỗi rồi!”

Làn váy mỏng ướt sũng bó sát vào thân thể nàng, thân hình nhấp nhô thoáng ẩn thoáng hiện. Kẹp tóc trên đầu cũng không biết rơi xuống lúc nào, mái tóc dài như thác, đổ xuống bờ vai.

Mấy giọt nước vẫn đang nhỏ xuống từ phần tóc mái.

Một đôi mắt trong veo cũng như ngẩn nước, ngây ngây ngô ngô, mơ mơ màng màng. Trong bộ dạng nàng hơi lôi thôi, nhưng lại có nét gợi cảm khó tả bằng lời.

Dưới ánh mắt như thiêu đốt của hắn, Lãnh Băng Cơ không thoải mái mà rút chân vào trong váy. Mộ Dung Phong không nhịn được mà bị nàng thu hút. Hắn phát hiện nàng không mang giày, để lộ ra đôi chân trần. Đôi chân nhỏ chắc là chưa từng được thấy ánh mặt trời, tinh xảo long lanh, mong manh như sương tuyết, thật chẳng khác nào đẽo ra từ ngọc.

Mộ Dung Phong cảm thấy cổ họng ngứa ngáy khó chịu, bất giác ho khan một tiếng.

Lãnh Băng Cơ cười hì hì nói: “Một chiếc giày bị rơi xuống nước rồi, ta tìm không thấy!”

Ngực Mộ Dung Phong phập phồng, không biết có phải là vì tức giận nàng ta không. Sau đó hắn sầm mặt, xoay người đi vào trong, khi trở ra thì trong tay cầm theo một tấm áo choàng và một đôi giày lụa đen thêu mây cát tường bằng chỉ vàng. Hắn ném cho nàng đầy tức giận.

“Thật xấu hổ quá đi!”

Lãnh Bằng Cơ cúi đầu xuống, len lén bĩu môi. Nàng vén váy lên, nhét đôi bàn chân nhỏ vào giày.

Đây rõ là giày của Mộ Dung Phong, vừa to vừa mập, gót giày có thể nhét được cả nắm tay. Nàng đi tới đi lui, đá qua đá lại, trông giống như trẻ con nghịch ngợm trộm giày của người lớn.

Nàng lại ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Phong mỉm cười vui vẻ: “Vẫn là Vương gia có tấm lòng bao la. Người lớn không chấp nhặt kẻ nhỏ. Có thể chèo thuyền trong bụng thừa tướng (*)!”

(*) Tục ngữ, ý chỉ nhân vật lớn nên có tấm lòng bao la bác ái.

Cún con khi nhận lỗi thì đáng yêu biết dường nào, đáng yêu đến nỗi làm người căm phẫn.

Lửa giận trong bụng Mộ Dung Phong tan biến mất tiêu, khóe môi giật giật. Hắn cố làm ra vẻ mặt nghiêm chỉnh. “Bớt nịnh hót đi! Chuyện hôm nay vẫn chưa xong đâu! Theo ta về Triều Thiên Khuyết, viết một bức thư hối lỗi hai nghìn chữ, sau đó.”

Hắn khịt khịt mũi, nhếch môi lạnh lùng gằn từng chữ: “Vẽ năm trăm con rùa cho ta!”

Lãnh Băng Cơ sững sờ như sét đánh ngang tại.

Trừng phạt thể xác cộng thêm trừng phạt tinh thần thế này, còn chiêu nào độc ác hơn, ấu trĩ hơn nữa không? Trời cao ơi, đất dày hỡi, làm vậy ngài mới hả giận được sao?

Nàng khóc không ra nước mắt nữa, thử trả giá một phen: “Ta thực đã cố gắng tìm cách tẩy sạch cho chàng rồi. Nhưng bây giờ thực sự là không được. Nên là chúng ta thương lượng một chút nhé. Có thể mời một họa sư, xăm một con hổ dũng mãnh một chút, vậy là có thể che đi cái đồ rùa con kia rồi”

Nàng nghe thấy tiếng răng và vào nhau ken két. Loại tính khí vui buồn thất thường thế này thật sự khiến nàng không cách nào nắm bắt.

Mộ Dung Phong nghe thấy ba chữ “đồ rùa con” này thì lại lập tức nổi khùng: “Nàng nói sau lưng ta là cái gì?”.

Lãnh Bằng Cơ đảo mắt một cái liền chữa lại: “Bị Hí. Chính là Bi Hĩ. Long sinh cửu tử, một trong chín con chính là Bi Hí. Đây là linh vật có mai rùa, sức mạnh có thể đỡ nổi Tam Sơn Ngũ Nhạc. Linh thú này là biểu tượng của trường thọ và may mắn. Ta một là mong Vương Gia vạn tuế thiên thu, hai là muốn khuyên Vương gia phải nên bớt tính nóng nảy. Thường xuyên xung động bốc đồng thì không tốt!”.

*Tam Sơn Ngũ Nhạc: Các ngọn núi thiêng của Trung Quốc. Tam Sơn gồm ba thần sơn trong truyền thuyết: Bồng Lai, Doanh Châu và Phương Trượng. Ngũ Nhạc gồm 5 ngọn núi nổi tiếng Đông Nhạc Thái Sơn, Tây Nhạc Hoa Sơn, Nam Nhạc Hành Sơn, Bắc Nhạc Hằng Sơn và Trung Nhạc Tung Sơn.

Mộ Dung Phong nghe mà lòng như hoa nở, hai bên thái dương cũng giật giật hai lần.

“Niệm tình Vương phi đã cực khổ nghĩ ra lời nói bậy bạ như vậy, thư hối lỗi viết bốn nghìn chữ, hình con rùa vẽ một nghìn tờ là được rồi!”

Há?

Có nhầm không vậy?

“Không phải đầu, Vương gia, cái này, chàng.”

“Vương Phi vui mừng quá nói năng cũng lộn xộn rồi sao? Dập đầu tạ ơn là được rồi. Lúc mà vẽ rùa, trong lòng bớt mắng bổn vương vài câu thì càng tốt!”

Mộ Dung Phong quay người đi, rốt cuộc cũng không nhịn được mà nhếch mép cười.

Lãnh Băng Cơ nắm chặt chiếc áo choàng, cũng hết nhịn được mà lẩm bẩm mắng một câu cho sướng miệng.

“Ta chẳng khác nào kỹ nữ bán tiếng cười suốt nửa ngày rồi, đồ rùa con nhà người vẫn chưa chịu thôi sao?”

Mộ Dung Phong loạng choạng suýt té.

Như một kỹ nữ sao…

Hoàng Tổ Mẫu sao lại nói nàng ta đoan trang hiền thục, là lựa chọn có một không hai cho vị trí Phong vương phi vậy? Ngốc có một không hai thì có!

Lãnh Băng Cơ thực sự bị cấm túc rồi, chỉ còn thiếu chưa dán giấy niêm phong lên cửa thôi. Phong Vương gia đã hạ lệnh, không có lệnh của hắn, Lãnh Băng Cơ không được phép ra khỏi Triều Thiên Khuyết nửa bước.

Lãnh Băng Cơ chán nản nắm chặt cây bút trong tay, xoa xoa cổ tay mà chua xót. Nàng liếc mắt nhìn khắp mặt bàn đều là những con rùa khốn kiếp, thật là khóc không thành tiếng.

Tuy nói kẻ sĩ thà chịu chết không chịu nhục, nhưng khi nhìn gương mặt giận đến tái xanh của Mộ Dung Phong, Lãnh Băng Cơ cảm thấy cậu đại trượng phu biết có biết duỗi càng có lý hơn. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.

Nhi Nhi từ ngoài lén lén lút lút đi vào, thuận tay khóa cửa phòng. Mặt nàng đầy vẻ tội lỗi.

“Sao rồi? Tìm được không?”

Nhi Nhi gật đầu: “Linh Hiểu Lam đã cố tình chạy đến hồ phóng sinh trong miếu tự để trộm một con. Nô tì giấu vào y phục mang về đây!”

Lãnh Băng Cơ nghe vậy tinh thần liền phấn chấn trở lại: “Đưa ta xem thử!”

Nhi Nhi cẩn thận lấy một chú rùa nhỏ từ trong tay áo ra: “Theo người cách này có hiệu quả không? Nhất định đừng để Vương Gia nhìn ra, bằng không người lại bị tăng hình phạt thì coi như xong!”

Lãnh Băng Cơ kích động xoa xoa hai bàn tay vào nhau: “Thành hay không cũng phải thử. Người nghĩ xem, chỉ còn mấy ngày nữa là đến kỳ thi xuân của ca ca ta rồi. Sao ta có thể không đi cổ vũ huynh ấy được. Không vẽ xong đống tranh này làm sao xuất phủ? Hơn nữa, Mộ Dung Phong hôm nay không phải vì nể mặt Lãnh Băng Nguyệt mà đi chúc thọ lão thái gia nhà họ Kim rồi sao. Không có ai kiểm tra, là thời cơ tốt nhất để giở trò”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.