Editor: Minh Nguyệt75
Kiều Thanh chỉ muốn nhanh chóng chữa thương xong cho người nam nhân này sau
đó làm cho hắn rời đi, không hy vọng hắn quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của mẹ con bọn họ. Ôm thái độ phiền toái nhanh rời đi, nàng chẳng qua cực
kỳ nhẹ liếc mắt nhìn nam nhân kia, sau đó xoay người cầm khăn mặt nhúng
vào rươu lau miệng vết thương cho hắn.
Tuy rằng chảy không
ít máu, nhưng miệng vết thương cũng không trí mạng, Kiều Thanh có chút
nghi hoặc, người này chắc hẳn là một cao thủ, vết thương như vậy sẽ
không làm hạn chế hành động của hắn làm sao lại ngã vào trong viện nhà
nàng. . . . . . Bất quá nghi hoặc về nghi hoặc, động tác trên tay Kiêu
Thanh cũng không ngừng. Từ trước đến nay nàng không phải là người có
lòng hiếu kỳ rất mạnh, nàng chỉ là hi vọng người nam nhân này không cần
chết ở trong nhà của nàng thôi.
Chỗ Kiều Thanh lau qua
truyền đến đau nhức, nam nhân nhịn không được hítt một gụm khí lạnh.
Nàng nghe được thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái: “Chịu không nổi ?
Có cần ta nhẹ tay một chút hay không?”
Nam nhân cảm giác tự
tôn của mình bị vũ nhục thật lớn lạnh lùng: “Không cần!” Tuy rằng phương thức nữ nhân này chữa thương cho hắn không giống với bình thường nhưng
là không hiểu sao hắn lại tin tưởng nữ nhân này sẽ cứu hắn, thật sự sẽ
cứu hắn. Hắn tin tưởng nàng? Nhận thức này làm cho nam nhân hơi hơi kinh hãi. . . . . .
Kiều thanh cúi đầu tinh tế chà lau miệng
vết thương cho nam nhân, khoảng cách giữa hai người rất gần, theo động
tác của nàng tóc đen rũ xuống, có một vài sợi vung qua khuôn mặt của nam nhân. Lúc hương thơm thản nhiên hương thơm truyền vào mũi hắn cảm
giác hô hấp của mình bị đình trệ. Trong khoảnh khắc đó, hắn nghe được
thanh âm của tim mình đập nhanh. . . . . .
”Ta muốn khâu lại miệng vết thương cho ngươi, sẽ rất đau.” Kiều thanh lau sạch sẽ vết máu trên người nam nhân bôi kim sang dược lên sau đó cầm lấy bao vải nhỏ
thản nhiên nói
Khâu lại miệng vết thương? Cái gọi là khâu
lại chẳng lẽ là. . . . . . Nam nhân trong lòng kinh ngạc, Kiều Thanh đã
từ trong bao vải lấy ra một cái kim cùng một sợi chỉ rất nhỏ. Nàng không có giải thích cho người này vì sao nàng phải làm như vậy. Nếu người này biểu hiện ra một chút nghi ngờ hoặc là không tình nguyện nàng sẽ dừng
tay lại lập tức sau đó ném hắn ra. . . . . .
Nam nhân rất
nhanh thích ứng được cảm giác đau đớn từ trên da thịt truyền đến, Kiều
Thanh ghé vào lồng ngực của hắn, vẻ mặt cực kỳ chuyên chú khâu lại vết
thương thật dài kia, ngân châm ở đầu ngón tay mảnh khảnh của nàng bay
lượn. Nam nhân xem nhẹ thân thể đau đớn, cảm giascs kì quài ở trên
người làm cho hắn cảm thấy Kiều Thanh giống như đang hoàn thành một kiệt tác nghệ thuật (nguyệt: là tác phẩm nghê thuật thật vĩ đại ấy *cười*).
Động tác của Kiều Thanh rất nhanh, khi nàng đứng lên lại lần nữa thì đã xử
lý xong miệng vết thương cho nam nhân kia. Tại... thời đại kĩ thuật chữa bênh cực kì lạc hậu này nàng cũng chỉ có thể dùng phương pháp cơ bản
này để chữa thương .
”Vì sao?” Nam nhân nhìn Kiều Thanh, đột nhiên hỏi một vấn đề như vậy.
Kiều thanh xoay người thu thập bao vải nhỏ của nàng, cũng không nhìn nam nhân lạnh nhạt nói: “Vì sao cái gì?”
”Vì sao ngươi phải cứu ta?” Nam nhân cố chấp hỏi. Tuy rằng thân thể còn có
chút suy yếu nhưng là hắn biết tính mạng của hắn đã không phải lo lắng
nữa. Ôm ý nghĩ ngựa chết thành ngựa sống hắn nhảy vào nông gia tiểu
viện này không nghĩ tới sẽ có một phen kì ngộ như vậy, gặp được như thế. . . . . . độc đáo nữ tử. . . . . . Nàng là ai?
“Không phải ngươi uy hiếp ta sao?” Kiều nhẹ nhàng nói.
Nam nhân sắc mặt cứng đờ, nhớ tới hình như hắn lấy cái chết bức bách, cho nên hắn mới. . . . . .
”Nếu ta không bức ngươi, ngươi sẽ không cứu ta sao?” Nam nhân không biết
mình bị làm sao, nhìn Kiều Thanh lại hỏi một vấn đề.
”Đương
nhiên.” Kiều thanh thần sắc không chút thay đổi trả lời rất đương nhiên. Tuy nói sống trên đời cần phải tích đức, nhưng là nàng cũng không phải
là thiện nam tín nữ nhân từ gì, chỉ sợ Phật tổ cũng sẽ không thu đệ tử
như nàng.
”Ngươi!” Nam nhân không biết mất mát trong lòng mình đến tột cùng là tại sao, “Ngươi nhẫn tâm trơ mắt nhìn ta chết đi?”
Kiều Thanh lúc này mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn nam nhân một cái, thật sự không hiểu hắn đột nhiên hỏi vấn đề quái lạ này làm cái gì. Nàng thản
nhiên nói: “Sống chết của ngươi có quan hệ gì đến ta đâu? Chúng ta chẳng qua chỉ là người xa lạ, ngươi xông vào nhà của ta, ta không có giết
ngươi ngay tại chỗ còn hết lòng quan tâm giúp đỡ .”
Thu thập này nọ xong , Kiều Thanh quay đầu thản nhiên đối với nam nhân nói: “Trước khi hừng đông rời đi nơi này.”
”Vì sao?” Nam nhân nghe được Kiều Thanh hạ lệnh đuổi người cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.
“Có đi hay không.” Kiều thanh không sao cả nói. Nhìn dụng mạo của nam nhân
này , tuyệt đối không phải là người của thôn này, hơn nữa thân phận
khẳng định không giống với tầm thường. Bất quá cũng không là cái gì,
Kiều Thanh không có tính đi tìm tòi nghiên cứu thân phận của nam nhân
này. Một nam nhân bị trọng thương đột nhiên xuất hiện ở nơi này. Tuy
nhiên là cái người mù nhưng võ công lại cao cường, hành động cũng không
khác người thường chắc sẽ không ở lâu trong này.
Nam nhân
cảm giác nếu cùng Kiều Thanh nói thêm mấy câu nữa hắn nhất định sẽ bị
tức chết. Kiều Thanh vừa mới đi tới cửa, chợt nghe đến bùm một tiếng,
quay đầu thì nhìn đến thì ra nam nhân đang ngồi ngay ngắn ở ghế trên đã
bị ngã trên mặt đất!
Sao lại thế này? ! Kiều thanh bước
nhanh đi qua nhìn thấy nam nhân vừa mới mặc quần áo tử tế đã nằm cuộn
mình trên mặt đất. Chỉ một lát trên mặt đã muốn tràn đầy mồ hôi lạnh,
mỏng môi nhếch lên hiển nhiên vừa rồi thừa nhận thống khổ thật lớn.
”Ngươi làm sao vậy?” Kiều Thanh nhíu mày hỏi, nàng xác định nam nhân không
phải bị thương mới bi như vậy. Hơn nữa khả năng nhận lại của nam nhân
này cũng không giống người thường, là nguyên nhân gì khiến hắn thành ra
cái dạng này. . . . . .
”Ngươi đi. . . . . .” Thanh âm trầm
thấp mà áp lực của nam nhân chưa nói xong thân thể không bị khống
chế run rẩy một chút, phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ.
Kiều thanh nhìn trong chốc lát cũng không nói thêm cái gì nữa xoay người rời đi. Nàng tin tưởng nàng bó tay với loại tình huống này hơn nữa nhìn nam nhân này hình như rất rõ ràng vì sao hắn lại bị như vậy. Hơn nữa hắn
không có xin nàng giúp đỡ, chắc không có vấn đề gì.
Trong
nhà có người ngoài, giấc ngủ của Kiều Thanh không được sâu, nhưng là mãi cho đến sáng sớm Kiều Thanh rời giường đều không nghe được cách vách có động tĩnh gì. Nàng dịch chăn cho con nhỏ còn tại ngủ say, nhẹ nhàng đi
ra ngoài.
Ánh nắng ban mai hơi lộ ra, tthôn nhỏ trong núi
yên tĩnh tường hòa, xa xa đã có thể nhìn đến khói bếp nhà người ta lượn
lờ, đây là người dân thôn này sáng sớm ra đồng làm việc . Kiều Thanh hít một hơi thật sâu không khí mới mẻ, cất bước đi vào gian phòng cách
vách.
Nghe được tiếng bước chân, vẫn ngồi trên ghế không
nhúc nhích nam nhân mở ra hai mắt giống như từ tối hôm qua sau khi Kiều Thanh rời khỏi hắn vẫn vẫn duy trì tư thế này cho đến tận bây giờ. Kiều Thanh thực xác định tối hôm qua nàng nhìn đến nam nhân này đột
nhiên”Phát bệnh” không phải ảo giác, chẳng qua chuyện này cũng không có
liên qua đến nàng.
Kiều Thanh nhíu mày, có chút không hờn
giận nói: “Ngươi như thế nào còn chưa đi?” Dựa theo của nàng mong muốn,
tuy rằng thân thể của người nam nhân này còn thực suy yếu, nhưng chắc
hẳn sẽ ở đêm qua suốt đêm rời đi mới đúng, vì sao bây giờ còn ở trong
này?
”Ta đói bụng, đi không được.” Nam nhân mở miệng gần như vô lại trả lời làm cho Kiều Thanh hơi hơi sửng sốt. Nàng thản nhiên
liếc mắt nhìn nam nhân một cái, không nói gì xoay người đi ra ngoài.
Kiều Thanh định nấu một nồi cháo Bát Bảo hương vị ngọt ngào làm bữa sáng,
lúc cho nước nghĩ đến nam nhân nói đói bụng đi không nởi kia cái kia do
dự một chút vẫn cho nhiều hơn hai chén nước.
”Ngươi tên là gì?” Lúc Kiều Thanh đang bận việc, nam nhân chạy tới trước cửa phòng bếp, đứng ở nơi đó hỏi Kiều Thanh.
Kiều Thanh đang quay đưa lưng về phía hắn múc cháo tay cứng đờ. . . . . .
Nàng tên gọi là gì? Làm một người xuyên qua không có trí nhớ của chủ
nhân, Kiều Thanh tỏ vẻ chính nàng cũng rất muốn biết cuối cùng nàng là
ai tên gọi là gì. . . . . . Hơn nữa người nam nhân này nếu đúng như nàng suy nghĩ, tuy rằng ánh mắt có vấn đề, nhưng là hành động cũng không
khác với người thường, chắc là do thói quen hoặc là cao thủ có thể nghe tiếng mà đoán vật?
Kiều Thanh hơi dừng lại một lúc sau đó
tiếp tục múc cháo, cũng không định trả lời vấn đề của nam nhân. Sâu khi
múc một chén cháo lớn nàng cắm vào bên trong một cái thìa, sau đó xoay
người trực tiếp cầm chén đưa tới tận tay nam nhân kia nói: “Chỉ có bữa
ăn này, ăn xong mau rời đi.”
Sau khi nói dứt câu Kiều Thanh
đi ra khỏi phòng bếp đi đến phòng của mẹ con nàng, nàng còn muốn đi hầu
hạ con trai rời giường đâu!
Nam nhân nhìn không đến, nhưng
đồ ăn trong tay nồng đậm ngọt hương đã dũng mãnh vào mũi, miệng của
hắn, làm cho hắn cảm thấy trong bụng đói khát khó nhịn. Bưng bát xoay
người đi trở về phòng hắn vừa nãy đi ra, chuẩn xác ngồi ở trong phòng
duy nhất một cái ghế hắn ngồi lúc trước, cầm thìa lên. . . . . . Một
ngụm cháo vào khẩu, nam nhân trong lòng vừa động! Vốn không thích đồ
ngọt nam nhân rất nhanh giải quyết xong một chén cháo lớn , đang chuẩn
bị bưng lên đi đến phòng bếp để, chợt nghe đến tiếng trẻ con cười khanh
khách ở bên ngoài.