Editor : Melodysoyani
Nam nhân bưng chén đi tới cửa đã nghe thấy nữ tử trẻ tuổi tối hôm qua cùng sáng nay đều đối với hắn lạnh lùng đến cực điểm đang dịu dàng nói:”Dục nhi ngoan ngoãn cùng mẫu thân đi rửa mặt ăn cơm !
Mẫu thân! Sắc
mặt nam nhân biến hóa, cái chén trong tay rớt trên mặt đất phát ra âm
thanh vỡ vụn thâm thúy. Tiểu bánh bao bị hù dọa ôm cỗ Kiều Thanh
miệng nhỏ muốn khóc, Kiều Thanh luôn miệng dụ dỗ hắn, lạnh lùng liếc
nhìn nam nhân một cái rồi ôm hài tử xoay người trở về nhà.
Cuối cùng Tiểu bánh bao không có khóc, ngoan ngoãn để Kiều Thanh hầu hạ rửa
mặt húp một chút cháo Kiều Thanh chính mình cũng rất nhanh ăn điểm
tâm.Từ đầu tới cuối, người nam nhân đứng ngoài cửa phòng trầm mặt nhìn
về phía hai mẹ con không biết đang suy nghĩ gì.
Nghe thấy
cửa lớn truyền đến âm thanh đạp cửa vang dội, Kiều Thanh ôm đứa nhỏ đi
ra ngoài, sau khi đi mấy bước dừng chân một tí xoay người nói với nam
nhân: ”Trở về phòng đi,không cần đi ra”. Nàng tạm thời không có ý
định rời khỏi chỗ này,cho nên không muốn rước lấy phiền toái.
Kiều Thanh mở cửa chính ra,một người mặc y phục màu tươi sáng, trên mặt
người phụ nữ trung niên dày đặc trang điểm ái mộ nhìn nàng đánh gia một lượt từ đầu tới chân, cười hắc hắc một tiếng ném khăn lắc lắc thân thể
liền chen lấn vào đây.
“Ai nha !Tiểu nương tử lớn lên thật
xinh đẹp!” Phụ nhân ngồi trên một bàn đá bên cạnh trong sân nhỏ, người
nam nhân kia đã sớm không thấy
“Ngươi là ai? Có chuyện gì?”. Kiều Thanh đi tới nhàn nhạt hỏi. Người này tất nhiên là biết mình,chẳng lẽ
là người Tống gia thôn?Nhưng cách ăn mặc này….
“Tiểu nương
tử ngươi vừa tới nơi này không bao lâu không biết ta là bà mai cũng
không có gì lạ, hôm nay cũng sẽ biết không phải sao! Khách khách !”. Bà
mai nhìn Kiều Thanh, càng nhìn càng hài lòng :”Tiểu nương tử lúc tới
không nhìn ra,bây giờ vừa nhìn,chao ôi!Xinh đẹp giống như tiên nữ hạ
phàm,không trách được sẽ được quý nhân coi trọng !”
Từ khi
nghe được phu nhân này tự xưng là bà mối Kiều Thanh cũng biết được sẽ
không có chuyện tốt gì…Có câu chuyện xưa nói cho cùng, trước cửa quả
phụ nhiều thị phi.Này không, Kiều Thanh giả tiểu quả phụ bây giờ không
biết đã bị quý nhân nào coi trọng.
“Xin lỗi,ta không có ý định
lập gia đình”.Kiều Thanh nhàn nhạt nói.Lần đầu tiên hai đời có người gặp mặt giới thiệu đối tượng cho nàng,cảm giác hết sức….Không nói gì….
“Tiểu nương tử!Thanh danh bà mai của ta trên mười tám dặm thôn quê, chẳng lẽ
ta lại hại ngươi không thành ! Chỉ cần ngươi nghe ba mai nói người kia
là ai nhất định sẽ cao hứng!”Sau khi bà mai nói xong chờ đợi bộ dáng sẽ
gấp gáp gả đi của nàng.
‘Ta không có hứng thú, người già mau trở về đi” Kiều Thanh đứng lên trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Bà mai vẫn tiếp tục kéo,lại không thừa nước đục thả câu nói thẳng:”Nói
cho ngươi biết,là công tử huyện thái gia chúng ta vừa ý ngươi,chuẩn bị
nạp ngươi làm thất phòng Như phu nhân!Như vậy thiên đại hảo sự (chuyện
cực kì may mắn) ngươi còn không vội vàng”
“Cút ra ngoài”.Kiều
Thanh lạnh lùng nói.Trước không nghĩ cùng bà mối này trở mặt nàng hết
sức nhẫn nại, bây giờ xem bà mối này cũng không phải loại người tốt lành gì Kiều Thanh cũng không khách khí.
“Ngươi !Ngươi đừng không biết suy xét !”Bà mai bị vẻ mặt lạnh lùng của Kiều Thanh làm cho hoảng sợ,đi tới cửa chính chửi mát:”Hừ !Một tiểu quả phụ mang theo hài tử lại không biết suy xét như vậy!Nếu đắc tội công tử huyện thái gia ngươi cho rằng người có thể sống sót ở đây sao?Ta khinh!Ngươi chờ đó cho ta !”.
Bà Mai húng húng hổ hổ đi xa, trong lòng Kiều Thanh buồn bực.Không biết
lúc chó má nào bị công tử huyện thái gia để ý,chẳng qua hai câu cuối
cùng của bà mai nói đúng,nàng nghĩ ở cái địa phương nhỏ yên tĩnh này
cuộc sống dường như có chút khó khăn.Nếu như chỉ có một mình ,cùng lắm
thì đem công tử huyện thái gia phế đi sau đó đổi chỗ,nhưng bây giờ còn
có một đứa nhỏ gào khóc đòi ăn….
“Đây là con ngươi?”Bà mai vừa đi,nam nhân vừa từ trong phòng chạy ra đứng ở cửa nhìn về phía Kiều Thanh hỏi.
“Ừ” Kiều Thanh không hề gì hồi đáp:”Lúc nãy ngươi cũng nghe được,không cần để ta rước thêm phiền toái mau rời khỏi chỗ này”.
Còn chưa tới giữa trưa,một đám người khí thế hung hăng xuất hiện ở cửa Tống gia thôn,Kiều Thanh nghe thấy hỗn loạn tiếng bước chân từ xa cửa lớn
đến gần khẽ thở một hơi,ôm tiểu bánh bao bên cạnh đi.
“Ta coi
như là ân nhân cứu mạng của ngươi ,giúp ta một việc,coi như báo đáp lần
này ta cứu ngươi.”Kiều Thanh vừa vào cửa liền trực tiếp ở trên ghế đối
diện với nam nhân chớp mắt nói.
“Nói”.Nam nhân mở mắt ra nghiêng đầu về hướng của mẹ con Kiều Thanh nói.
“Đợi lát nữa có người tới ngươi giả làm trượng phu của ta,không cần nói
gì,chỉ cần đứng ở bên cạnh ta là được.”Kiều Thanh nhanh chóng nói.
Nam nhân trầm mặt một lúc,vẫn mở miệng nói:”Được”
“Bà mai,sáng nay ta không phải vừa nói cho ngươi biết tướng công ta đại
nạn không chết đến đây tìm mẹ con chúng tôi,các ngươi đây là làm cái
gì?”.Cửa chính mở ra,Kiều Thanh vừa mới mở cửa không hảo ý nhìn bà mai
nói.
Dường như không nghĩ tới Kiều Thanh vừa ra đã nói như vậy,sắc mặt bà mai đỏ lên chỉ về phía nàng nói không ra lời.
Không đợi bà mai nói gì,Kiều Thanh trực tiếp nhìn nam tử mặc quần áo khí thế
lẫm liệt bên cạnh nói:” Đây là A Mực tướng công của ta.Vốn là hắn đi
tòng quân không về,có người nói hắn đã chết ,ta cũng nghĩ hắn đã chết,ai biết thế nhưng còn sống trở về!Cho dù mắt hắn mù,nhưng cũng dựng lên
không ít công trạng,hai mẹ con chúng tôi về sau sẽ có chỗ dựa….”Kiều
Thanh nói chuyện chân thành,còn rủ mắt xuống làm động tác lau đi nước
mắt.Nam nhân nghe thấy Kiều Thanh khoé môi mất tự nhiên kéo lên…
Một đám gia đinh khỏe mạnh sau lưng bà mai hai mặt nhìn nhau,dường như nam nhan này lai lịch phi phàm ! Trong lòng họ không hẹn mà cùng đánh
trống lùi.
“Bà mai a !Ngươi muốn làm gì ?Tướng công Hạ
muội tử đã trở về ngươi muốn làm chuyện xấu chúng ta cũng sẽ không đáp
ứng!”Có không ít thôn dân nghe tiếng mà đến vẫn là con của Kim Hoa tẩu
với Kiều Thanh có chút chiếu cố đứng dậy lớn tiếng nói.
“Chính là !Bà mai ngươi đi nhanh lên đi!Cũng đừng làm cái chuyện thiếu đạo đức
này, tướng công Hạ Tiểu Thất từ trong đống người chết trở về dừng lại
cẩn thận người ta đánh ngươi !”Có người lớn tiếng phụ họa thêm.
Bà mai ngẩng đầu nhìn thân hình cao lớn sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc của
nam nhân một cái,sợ tới mức thân thể khẽ run rẫy,gia đinh trong
phủ huyện thái gia cũng rất nhanh chạy mất dạng.
“Hạ muội
tử,ngươi đừng sợ !Tướng công của ngươi đã trở lại,cũng coi như thời gian khổ cực của ngươi đã qua!”Con của Kim hoa tẩu đi đến gần Kiều Thanh
nói,nói xong còn nhìn nam nhân nói:”Ngươi gọi là A Mặc ?Nương tử ngươi
một người mang theo hài tử ăn ở rất nhiều cực khỗ,ngươi nên hảo hảo
chiêu đãi nàng”
Trong nội tâm Kiều Thanh khẽ ấm áp,thôn dân
chỗ này phần lớn là người mộc mạc thiện lương.Khi nghe nam nhân bên cạnh “Ừ” một tiếng,sắc mặt Kiều Thanh cứng đờ…
“Vừa rồi cám ơn
ngươi,chúng ta cũng đã trưởng thành,ngươi còn không mau rời khỏi!”Kiều
Thanh nói với nam nhân.Vừa rồi như vậy chẳng qua là để tạm thời ứng phó
một tí để đuổi những người kia đi,nàng không có nghĩ sẽ tìm cha cho nhi
tử.
“Con trai của ngươi không cần đến cha sao?”Nam nhân vừa
dứt câu nói liền trở về phòng,đi tới cửa vẫn không quay đâu lại mà nói
một câu:”Ta đói bụng”
Cha mẹ nó….Hằng ngày diễn viên hữu nghị một phen hắn còn nghiện?Còn đói bụng?!Kiều Thanh im lặng châm chọc trong
chốc lát lại đi nấu cơm,dù sao hiện giờ cùng ở dưới một mái nhà,nam nhân này không tính xấu, giúp đỡ lẫn nhau mà thôi.
Lúc màn
đêm buông xuống,nam nhân vẫn như cũ không có dự định rời đi,ăn cơm tối
xong còn nói với Kiều Thanh một câu:”Buổi sáng ngày mai ta còn muốn húp
loại cháo đó”.