Về đêm !
Mọi thứ xung quanh rất tĩnh mịch.
Ở hiện đại, vào ban đêm còn náo nhiệt hơn ban ngày, đèn đường sáng rực.
Thời cổ đại? Ánh sáng leo lét tỏa ra từ những chiếc nến mờ ảo. Cảnh
tượng này nếu được dàn dựng để đóng phim kinh dị thì có gì bằng?
Khụ khụ, tác giả hơi lạc đề tí quay trở về vấn đề cần đem ra mổ xẻ nhá ^_^
Nam Cung Dân ngồi bên cạnh giường bất động thinh sắc. Hắn là đang nhìn nữ
tử nhắm nghiền đôi mắt từ lúc chập tối đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu
tỉnh dậy. Chẳng phải hắn đã xem xét rất kĩ, kể cả đại phu cũng bảo không có gì nghiêm trọng, vì sao đến giờ còn chưa tỉnh?
“Nha đầu, bao
giờ mới chịu tỉnh?” Vẫn thái độ lẳng lặng ngồi chờ, Nam Cung Dân nhẹ
giọng mở miệng thì thầm. Gương mặt Tề Vũ Đồng lúc ngất đi trắng bạch dọa hắn một trận, lúc này nhìn thấy nàng ngủ say đến vậy, bàn tay không tự
chủ đưa lên. Khẽ vuốt má!
“Tránh ra” Tề Vũ Đồng có một tật xấu,
rất ghét khi ngủ có kẻ làm phiền. Cảm giác trên mặt nhồn nhột, cứ nghĩ
con muỗi nào đó ngang ngược phá phách. Lần đầu nên sẽ không quá đáng,
nàng đưa tay xua đuổi, gạt ngay ‘con muỗi’ kia ra. Tiếp tục xoay
người…ngủ tiếp >”.””