Cơn đau dần xoa dịu, lấy lại cảm xúc, Tề Vũ Đồng cả người có cảm giác lành
lạnh. Nhìn lại cơ thể, tròng mắt nàng thiếu chút nữa rớt xuống. Cái gì
đây? Nửa thân trên của nàng, ngoài mảnh vải băng bó vết thương,
nàng…không mặc y phục? Trong đầu trống rỗng, đến một lát sau mới lấy lại tinh thần.
“A…sao lại thế này? Áo..áo ta đâu?” Tề Vũ Đồng bối
rối quên hết mọi chuyện. Lúc này cần quan tâm nhất chính là, áo nàng
đâu? Tại sao người ở đây áo lại biến mất? Nhất định có ai đó đã đánh
cắp. Ánh mắt dời qua, phát hiện Nam Cung Dân trân trân nhìn mình, nàng
không còn mặt mũi, hai tay che mặt nức nở “Ô ô, ngươi...Ngươi bắt nạt
ta.”
“Nha đầu, bình tĩnh.” Thấy Tề Vũ Đồng hoảng loạn, Nam Cung
Dân ôm trọn thân thể nhỏ bé vào trong lòng, bàn tay vô thức vỗ nhẹ như
trấn an. Nếu để nha đầu này nháo một lát vết thương kia không chừng sẽ
bị rách. Nhìn nước mắt cứ thi nhau rơi khiến tim hắn đau xót.
“Ô
ô, ngươi bắt nạt ta, bắt nạt ta. Ô ô!” Tề Vũ Đồng theo tư thế thoải mái
dựa vào người Nam Cung Dân, bàn tay nhỏ đánh vào lòng ngực rắn chắc của
hắn. Vì sao nàng bất cẩn như vậy? Lại để cho cái tên này chiếm tiện
nghi? Thật tức giận mà. Cơ hồ ngoài hành động đánh như phủi bụi, nàng
không biết phải xử trí thế nào.Trước nay chưa từng gặp qua a >”””