Quân Bình Phủ!
Vì Hàn Lãnh Thiên vừa trở về, liền bị Hàn Ngôn Duẫn cấp tốc triệu kiến trở lại, khiến tâm tình Lăng Lạc Nhân thêm tệ đi. Vốn nàng chỉ muốn hờn dỗi một chút, mà lúc này kẻ cần đến chịu lỗi thì không thấy, chỉ thấy người không cần lại vác mặt đến.
“ Vương phi, ta có thể thỉnh người
giúp ta một việc được không?” Tư Đồ Ngọc mặc dù biết Lăng Lạc Nhân không vui, cầu tình lúc này không phải sáng kiến hay. Nhưng hội tứ quốc sắp
cận kề, mà hắn cũng nên thu xếp tiến cung, đành liều mình hạ giọng xin
giúp đỡ.
Trong hai ngày qua, hắn đã suy xét và vạch rõ vấn đề.
Muốn thành công đem Dương Tinh Linh về Bắc Kỳ, trước tiên phải tìm cho
nàng danh phận, hắn sẽ lấy tư cách bát vương gia bắc quốc đến liên hôn.
Giao bang hai nước sẽ càng thêm khắn khích, hắn lại dễ dàng ăn nói với
hoàng huynh mình, vừa ôm được mỹ nhân, không phải nhất tiễn tam điêu
sao?
Chỉ là, cái danh phận kia phải tìm người hợp lý để nhờ phong tặng. Mà người duy nhất có thể giúp hắn chỉ có nhị vương phi. Tình thế
cấp bách, hắn đành liều lĩnh đến đàm phán.
“Ngươi chắc ta sẽ giúp được ?” Vẻ mặt Lăng Lạc Nhân cay cú cộc cằn hỏi lại. Có thể vừa rồi vì
chưa ngủ đủ giấc, hoặc vì Hàn Lãnh Thiên không có ở đây không ai xoa dịu cơn tức của nàng. Chuyện mình giải quyết chưa xong, hơi đâu quan tâm
người khác như thế nào?
“Vương phi, người nhất định giúp được” Tư Đồ Ngọc nghe vậy càng thêm gấp gáp. Luống cuống tay chân nên động đến
vết thương, khiến hắn đau đến nhăn răng chảy nước mắt. Nếu nhị vương phi không giúp được, trên thế giới này còn kẻ thứ hai sao?
“Chuyện
gì?” Mặc dù rất không muốn quan tâm, nhưng thấy cái tên bát vương gia
kia tỏ vẻ khẩn trương. Lăng Lạc Nhân không nỡ làm hắn tức đến ói máu,
đành hạ giọng một chút hỏi han. Nếu trong khả năng thì nàng giúp, vượt
khả năng, đành…Đào hố, đợi hắn đột quỵ té xuống lấp hố an ủi hắn là
xong.
“Có thể nhờ vương phi cầu tình cho Linh nhi một danh phận?” Tư Đồ Ngọc nghiêm túc nhìn Lăng Lạc Nhân rồi nói. Chỉ cần bấy nhiêu là
đủ, mọi chuyện còn lại hắn có thể tự mình giải quyết. Chuyện này hắn vốn không muốn Dương Tinh Linh biết, nên nhân lúc vừa rồi giả vờ sai nàng
đi nấu thuốc. Hắn mới có thể nhân lúc này tìm nhị vương phi nói chuyện.
“Ngươi không muốn Linh Linh biết?” Lăng Lạc Nhân nhìn Tư Đồ Ngọc đầy khó hiểu. Nếu đoán không lầm, thì ra vừa rồi hắn cố ý dời Linh Linh đi chỗ khác.
Là vì chuyện này sao? Nhưng vì sao phải che giấu? Cảm giác nhớ đến Hàn
Lãnh Thiên cũng giấu mình. Nàng mơ hồ cũng muốn biết lí do.
“Ta
sợ Linh nhi sẽ lo lắng, vì nàng, ta sẽ làm tất cả” Tư Đồ Ngọc ánh mắt
kiên định nói. Nếu có thể, hắn xin thay nàng gánh hết tất cả, miễn môi
nàng mãi nở nụ cười, ánh mắt không vướng chút ưu tư. Dù trả giá bằng đại giới, hắn tuyệt không hối hận. Nhưng vấn đề, đây là Nam Việt, quyền hạn hắn rất có giới định, không thể tuỳ tiện làm mọi thứ.
Lời Tư Đồ
Ngọc vừa nói khiến Lăng Lạc Nhân tỉnh ngộ. Cái tên mặt đá kia cũng như
vậy sao? Vì nàng mà làm mọi chuyện ? Nếu xem xét kỹ vấn đề, cuộc thi
tuyển phi kia hắn đã dụng tâm bao nhiêu? Trong lòng chợt dâng lên nỗi
xúc động mãnh liệt. Lăng Lạc Nhân bây giờ hoàn toàn đem oán giận hết
thảy cho lên núi hóng gió.
“ Ta sẽ có hết sức, ngươi yên tâm.”
Lăng Lạc Nhân giờ phút này thả nhẹ hơi thở. Nhìn Tư Đồ Ngọc như cam
đoan. Danh phận phải không? Không thành vấn đề. Mà vấn đề ở đây là, nàng có nên mặt dày đòi hỏi chút lợi nhuận? Lại nhớ đến Dương Tinh Linh vì
nàng không màng nguy hiểm bảo vệ. Thôi vậy, xem như hồi môn giúp nàng
xuất giá đi >.