Đêm !
Tướng phủ.
“Tướng gia” Độc Cô Hoành hai tay kính cẩn cúi đầu. Trong không gian vắng lặng giọng nói khàn đặc của hắn vang lên tựa như âm thanh phát ra từ tận
cùng của địa ngục.
“Tình hình cụ thể như thế nào?” Toạ trên ghế,
Từ Trọng vẫn bộ dáng nhắm hờ mắt dưỡng thần, trên gương mặt không nhìn
ra vui buồn. Từng ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn, hắn đang suy tính điều
gì đó rất tập trung.
“ Ngày mai tất cả bọn họ điều vào cung, thập bát sát tinh đã trở về” Hai vấn đề chính được nêu ra. Mặc dù có chút
khó hiểu về việc Từ Trọng cho người ám sát những nhóm người của các
nước, nhưng Độc Cô Hoành cũng không dám mở miệng hỏi, vì hắn biết, mọi
việc thừa tướng đã có chủ trương, hắn chỉ cần phụng mệnh hình sự là
được.
Chỉ là dạo gần đây hắn không may, gặp khá nhiều thất bại.
Đáng nói đến nhất là việc độc của hắn hạ trên người nha hoàn phủ thừa
tướng lại có người giải được. Nếu không phải tận mắt chứng kiến sư đệ
hắn chết, thì có lẽ người đáng nghi nhất là vị sư đệ kia. Nhưng mà kẻ
này lại không phải, vậy hắn mới thật sự lo lắng. Đối phương lại có kẻ
lợi hại như thế, chỉ sợ kế hoạch của tướng gia sẽ gặp phải khó khăn.
“Thả bồ câu đưa tin cho nhị vương gia Đông Hồ, Mị phi Bắc Kỳ và tam hoàng tử Tây Đô” Từ Trọng sau khi nghe thông báo, khẽ mở mắt liếc nhìn Độc Cô
Hoành ra lệnh. Ba ngày sau đến hội tứ quốc, hiện tại hắn cần triển khai
hành động tiếp theo.
Vốn dĩ muốn đánh lạc hướng của Hàn Lãnh
Thiên, và Hàn Ngôn Duẫn xem ra đã không cần thiết nữa. Chỉ cần trong tay hắn có thập bát sát tinh, như vậy thêm một chút khuấy động là bốn nước
sẽ vào trận chiến, hắn chỉ cần ngư ông đắc lợi nữa là được.
“Còn
thập bát sát tinh?” Độc Cô Hoành tiếp lời. Hắn khẳng định, thừa tướng sẽ lợi dụng hội tứ quốc ra tay, sau đó để nhị vương gia Đông Hồ cướp ngôi
đánh sang Nam Việt, tương tự vậy, Mị phi Bắc Quốc sẽ thổi ra khóc vào về việc bát vương gia bị sát hại mà lôi cuốn Bắc đế vào cuộc. Riêng tam
hoàng tử Tây Đô sẽ dùng tin tức này đả kích Tây Vương mà cướp ngôi. Kế
hoạch vọn vẹn chỉ thiếu mồi châm lửa là hoàn thành.
“Hai ngày sau triệu tập trong mật thất, ta sẽ cho chỉ thị” Nói xong, Từ Trọng lại về
bộ dáng khép hờ mắt dưỡng thần, tay ra hiệu cho Độc Cô Hoành rời đi. Đợi Độc Cô Hoành rời đi, hắn lại nhẹ nhàng mở mắt. Nếu không phải vì sự yếu đuối của Tề Vũ Vương ba năm trước, thì kế hoạch của hắn đâu kéo dài đế
tận bây giờ.
Nghĩ đến đây, trên gương mặt trung niên, đôi mày lất phất bạc chau lại. Kế hoạch ba năm trước thất bại, cũng vì thế mà để
lại vết rạn nứt. Có thể Hàn Ngôn Duẫn đã nghi ngờ, nhưng trong ba năm
qua, hắn đã cho người ngầm theo dõi từng giây phút, chẳng phát hiện được điều gì, vì vậy lần này hắn bất chấp tiến hành mọi việc, dù thất bại
cũng không đáng ngại cho bản thân.
*
*
*
Sáng hôm sau!
Cửa hoàng Cung.
“Ca ca…” Ngồi trên lưng ngựa, Tề Vũ Đồng ra sức quất roi để chạy thật
nhanh. Ha, cuối cùng nàng cũng đuổi kịp đại ca của mình. Thấy Tề Vũ
Phong đã dừng ngựa chờ, vì thế nàng càng cho ngựa chạy nhanh hơn nữa.
Nhìn nha đầu phía trước, ánh mắt Tề Vu Phong dịu nhẹ đi một chút. Thực sự
tuy biết nàng an toàn, nhưng từ sâu trong thâm tâm một vị huynh trưởng,
hắn luôn lo lắng nàng sẽ chịu thiệu thòi, mặc dù… muốn nàng chịu thiệu
thòi, kẻ đó cũng phải thân tàn ma dại chứ phải chơi đâu -_-
Ánh
mắt phát ra tia lạnh mà không một người nào chú ý đến. Tố Đình nhìn ra
chút dịu dàng trong đôi mắt của Tề Vũ Phong liền không vui. Nữ nhân trên ngựa đang chạy đến đây là ai nàng không biết, chỉ cần có ý định tranh
giành phu quân của nàng, nàng sẽ không chút thương xót dùng thủ đoạn mà
giải quyết.
“Ca…” Tề Vũ Đồng cho ngựa dừng lại trước mặt bọn
người Tề Vũ Phong, nàng dự định sẽ ôm trầm đại ca của mình. Một là…có
thể lấy lòng huynh trưởng để không phải bị nghe mắng, hai là nàng
muốn thực sự xin lỗi về sự sai trái của bản thân. Rất tiếc, điều suy
tính kia chưa kịp trình chiếu lại gặp sự cản trở bắc đắc dĩ.
“Đứng
lại, nàng là ai? Dám động đến phu quân ta?” Tuy không để lộ nội lực của
mình, nhưng trong mắt Tố Đình lại bắn ra tia hàn băng cực lạnh nhìn về
Tề Vũ Đồng ra ý cảnh cáo. Bởi vì đứng trước mặt Tề Vũ Phong chặn người,
nên căn bản hắn cùng những người khác không nhìn ra được ý tứ trong đôi
mắt kia, chỉ có mỗi Tề Vũ Đồng lãnh trọn.
“Ta...?” Ngón tay trỏ
chỉ vào mũi mình, Tề Vũ Đồng ngơ ngác, khó hiểu, sống lưng toát lên một
tầng lạnh lẽo, nàng không biết nữ nhân trước mặt mình là ai lại có khí
thế sắc bén như vậy, còn dám cản trở một công chúa? Chán sống rồi sao?
Không lẽ…mà khoan, nữ nhân này vừa nói gì? Phu quân? Nàng có động đến
phu quân ai đâu? Chỉ có đại ca….A, nữ nhân này chính là đại tẩu tương
lai sao?
“Đúng vậy, bất kể ngươi là thần thánh phương nào cũng
không được động đến Phong của ta” Tố Đình vẫn không chịu xuống nước nhìn nữ nhân trước mặt. Nhưng lời nàng vừa nói ra, lại mang ba dòng xúc cảm
trong lòng những người có mặt tại đây.
Với Tề Vũ Phong, chỉ cần
một câu nói như vậy liền chiếm trọn tình cảm trong trái tim hắn. Chỉ có
những nữ nhân khi yêu khắc cốt ghi tâm mới có thể nói ra những lời chiếm hữu mạnh mẽ như thế. Vì sao nàng chỉ quen biết hắn vọn vẹn vài ngày lại cho hắn tình cảm sâu sắc đến như vậy?
Khoé môi Tề Vũ Đồng co
giật, đến ánh mắt nhìn người cao hơn trời của nàng cũng phải xem Tố Đình với cái nhìn hoàn toàn khác. Nữ nhân này căn bản không biết nàng là ai, nên nghĩ nàng là nữ tử đeo bám đại ca đi? Đúng là, khí thế này mới đích thực là mẫu nghi thiên hạ, rất có tố chất cường đại.
Tiểu Dương
tử và Lão công công thì vô cùng hãnh diện, đôi mắt hướng lên trời lòng
thần tượng được phun trào. Thiên a, người xem đi, hoàng hậu tương lai
Đông quốc đâu phải dạng nữ tử bình thường? Khí thế kia, dù không tận mắt nhìn đến cũng có thể cảm nhận, có biết bao vương giả a. Từ trên xuống
dưới Đông Hồ, ai dám mạo phạm tiểu công chúa? Xem đi, vừa gặp mặt đã ra
tay đánh phủ đầu rồi, còn không lợi hại thì là gì đây a?
“Haha,
tẩu tẩu a, đừng hiểu lầm nha, ta là muội phu của tẩu à” Tề Vũ Đồng bật
cười tươi vô cùng thích thú. Trời ạ, phải nói đại tẩu tương lai của nàng thực sự đáng yêu mà, nhìn đi, cứ như một chú Nhím dựng gai chuẩn bị tấn công nàng, nếu nàng còn không nói rõ ra thì xem chừng có khi bị tai mây vạ gửi nữa chứ. Vừa nói, nàng vừa đưa mắt cầu cứu Tề Vũ Phong.
“Muội phu?” Vừa nghe đến đây, đôi mắt Tố Đình mới tản đi hàn khí, sự đề phòng trong lòng giảm còn một nữa. Nàng hiểu hai từ này, nhưng muốn chắc chắn đành quay sang Tề Vũ Phong để chứng thực.
“Ừ. Muội ấy là thất
công chúa Tề Vũ Đồng, hoàng muội của ta, còn nàng là Tố Đình” Lúc này Tề Vũ Phong mới nhẹ nhàng đến bên cạnh Tố Đình, bàn tay vô thức mà nắm nhẹ chiếc eo nàng. Bởi còn lo lắng nhìn về Tề Vũ Đồng, nên Tố Đình căn bản
không phát hiện hành động tự nhiên kia.
“A…xin lỗi, ta không
biết” Nghe được lời giải thích chứng thức, Tố Đình hiện tại vô cùng bối
rối, nàng nhìn Tề Vũ Đồng cúi nhẹ đầu tỏ ra sai xót. Trời ạ, đây là
người thân của nhà chồng, nàng lại tưởng nữ nhân khác nên mới hành động
như vậy, thật là không ý tứ. Không biết có làm ảnh hưởng đến cái nhìn
ban đầu hay không? Nếu biết trước đâu thô lỗ đến vậy.
“Haha, tẩu
khí thế vậy, sau này ta không phải lo lắng tẩu bị bắt nạt rồi.” Nhìn
thấy thái của Tố Đình xoay chuyển nhanh như vậy, Tề Vũ Đồng liền khẳng
định, tẩu tẩu tương lai này sẽ không phải người đơn giản. Mặc dù thân
hình nhỏ nhắn mảnh mai, đôi mắt hạnh nhìn vào liền nghĩ trong sáng,
nhưng vừa rồi chạm mặt, sắc bén cùng hàn khí trong đôi mắt kia không
cùng bộ dạng như bây giờ.
Dù vậy, trong lòng Tề Vũ Đồng cũng
không có phần thành kiến, có thể giải thích, Tố Đình thực sự yêu đại ca
nàng, vì là chỗ thực sự yêu, nên vừa rồi nàng ta không hề che dấu sự bài xích. Còn nếu là nữ nhân khác, nàng chắc chắn sẽ hoài nghi. Xem ra có
thể yên tâm giao phó đại ca đáng kính rồi.
“Ý nàng là sao?” Chỉ
là một câu vô tâm, nhưng người nghe lại để ý. Tố Đình biết, không phải
tự dưng mà Tề Vũ Đồng lại nói ra như vậy, đằng sau nhất định có điều gì
đó, linh cảm cho thấy, điều này có thể ảnh hưởng đến tình cảm của nàng.
Sự nhạy bén của nữ nhân trong tình cảm tuyệt đối không bao giờ là thừa.
“Thì sau này hoàng huynh có nạp nữ nhân khác làm phi, cũng không sợ tỷ bị
chèn ép” Thấy một mặt khác ngây ngô của Tố Đình, Tề Vũ Đồng nhanh miệng
nói. Là vua một nước, nhất định sẽ có tam thê tứ thiếp, cái này là nàng
đã nghe Nhị ca của mình nói về vua Bắc. Kể cả nhị ca cũng có một thê và
tứ thiếp. Chỉ có mỗi phụ hoàng của nàng là yêu sâu đậm mẫu hậu thôi.
“Vũ Đồng” Tề Vũ Phong lớn tiếng quát. Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ
lớn tiếng với em gái của mình. Nhưng hôm nay lại là lần đầu tiên, vì hắn biết nha đầu này chỉ là vô tình, nhưng hắn thực sự lo lắng khi người
nghe lại là Tố Đình. Cảm giác bất an tự dưng dâng lên, nàng nhất định sẽ để ý, bàn tay đang khoác vòng eo vì lo lắng mà xiết nhẹ.
“…”
Giật mình, Tề Vũ Đồng lần nữa ngơ ngác. Nàng có nói gì sai sao? Tề Vũ
Phong quát lớn như vậy, nàng rất sợ hãi không hiểu nguyên nhân, đôi mắt
bất chợt nhìn về Tố Đình, nàng trợn mắt há miệng. Á, nàng biết nàng sai
lầm chỗ nào rồi, đúng là cái miệng nó hại cái thân mà. Nhưng nàng thật
sự đâu cố ý, lại nhìn xuống thấy bàn tay của huynh trưởng khoác trên eo
đại tẩu tương lai, nàng biết, đại ca mình thật sự để ý đến.
Người im lặng nhất chính là Tố Đình. Nàng cúi mặt buông mi che đi ý tứ trong
đôi mắt. Khi nghe Tề Vũ Đồng vô ý nói ra, nàng biết, nếu một khi trở
thành thê tử của Phong nhất định sẽ không dể dàng. Nàng đã chuẩn bị đối
đầu với mọi tình huống, dù đại khai sát giới cũng sẽ thanh trừ hết mọi
chướng ngại nếu ngăn cản nàng bên cạnh hắn.
Nhưng, nếu như một
ngày, tình cảm hắn dành cho nàng phai nhạt đi, và muốn bên cạnh nữ nhân
khác, lúc đó nàng sẽ làm gì? Điều này nàng chưa từng nghĩ đến, vừa rồi
Tề Vũ Đồng xuất hiện, nàng cũng đã có ý loại trừ nàng. Nhưng mất nữ nhân này, còn có nữ nhân khác, nàng giết một người, tim nàng sẽ rĩ máu một
lần. Vậy nàng phải làm sao đây?
Đôi mắt Tố Đình từ từ tối sầm
lại. Thực sự nếu có một ngày như vậy, nàng nhất định sẽ vĩnh viễn rời xa hắn, vĩnh viễn hắn sẽ không còn gặp lại nàng một lần nào nữa. Nghĩ như
vậy, trong lòng nàng dâng lên cảm giác chua chát. Nàng âm thầm chờ đợi
hắn ba năm, vì hắn nàng có thể hi sinh cả thân mạng, nếu một mai hắn phụ bạc, cũng chỉ có thể trách nàng quá luỵ tình mà thôi.
“Đình nhi, ta…” Tề Vũ Phong cảm nhận rất rõ ràng sự thay đổi của người bên cạnh.
Nhưng giờ phút này hắn không thể nói thêm được gì. Hắn chỉ muốn nàng cho hắn thời gian, thời gian sẽ chứng mình tất cả. Hắn chưa từng hứa gì,
chưa từng đem những lời hoa mỹ ngọt ngào tặng nàng, mà cái hắn muốn
không phải lời nói mà là hành động. Muốn nàng sẽ trở thành nữ nhân hạnh
phúc nhất, may mắn nhất trên đời này, hắn đã âm thầm quyết định.
“Chúng ta đi thôi” Không hiểu được những điều trong lòng Tề Vũ Phong đang suy
nghĩ, Tố Đình ngước mặt, trong mắt không còn chứa đựng hàm xúc gì mà chỉ cười nhẹ. Hiện tại hãy cho nàng đặt hết niềm tin một lần vào nam nhân
này, một lần thôi để nàng không hối hận vì đã cho bản thân cơ hội yêu
chân thật.
Nhìn nữ nhân nhi trước mặt, từ sâu trong mắt nàng, Tề
Vũ Phong không nhìn ra bất cứ một điều gì. Điều này càng làm trong lòng
hắn thêm bất an. Vì sao mọi khi nhìn vào mắt nàng, hắn điều biết rất rõ
nàng đang nghĩ gì, nhưng vào lúc này, trong đôi mắt ấy lại bị bao phủ
bởi tầng sương dầy đặc, ngăn cản không cho bất kì ai nhìn thấu được.
Không biết dùng từ ngữ nào để nói, Tề Vũ Phong nhẹ nhàng nâng gương mặt Tố
Đình, hôn nhẹ lên trán thầm để trấn an. Vẫn tư thế ôm eo, dìu nàng bước
đi. Trước khi đi tiếp, hắn vẫn không quên ném lại ánh mắt cảnh cáo,
người nhận được không ai khác là vị công chúa cao cao tại thượng, miệng
nhanh hơn đầu ở phía sau.
“Muội không cố ý mà” Tề Vũ Đồng dẫu môi nói thầm. Nàng chưa từng yêu ai, nên đâu hiểu cảm giác của một nữ nhân
đang yêu chứ? Haizz… xem ra đây là bài học đáng ghi nhớ, để sau này
không phạm phải. Nghĩ xong nàng liền quăng cảm giác hối lỗi ra phía sau, tung tăng cùng đoàn người tiến cung diện thánh.