Hôm sau!
Hàn Lãnh Thiên cấp tốc sai người đến đón Lăng Lạc Nhân trở về. Hiện tại
đang tập trung lo việc quốc gia, mà sự kiện vừa rồi khiến tâm trạng hắn
bất an. Quyết định cuối cùng đem thê tử cất giữ bên mình. Dù gì chỉ cần
nàng bên cạnh, hiệu suất làm việc sẽ tăng gấp đôi.
Đến Quân Bình
Phủ, Lăng Lạc Nhân không chút chậm trễ, đi thăm Tư Đồ Ngọc. Khi thấy hắn bị trọng thương, nàng cũng lo lắng. Nhưng dù thế nào thì mọi chuyện
cũng xảy ra, phiền muộn giúp được gì? Nàng chẳng phải vô tâm nhàn nhã
đến Lăng Gia, để một mình Dương Tinh Linh cực khổ. Vấn đề là, nàng muốn
tạo cơ hội cho hai người bọn họ tiến xa hơn một chút.
“Ngươi cảm
thấy thế nào?” Nhìn thần sắc Nam Cung Dân có thể thấy, ngoài gương mặt
trắng bệch, thì tất cả đều ổn. Có điều…trong mắt không hề giấu sự vui
sướng thỏa mãn. Quả như dự đoán, Lăng Lạc Nhân hài lòng với sự biết điều của mình. Xem ra trong họa là có phúc rồi.
“Tạ vương phi, tất cả đều ổn” Tư Đồ Ngọc cười nhẹ. Vết thương chỉ có chất độc là mối nguy
hiểm, nếu đã loại trừ thì chẳng còn gì đáng ngại. Hôm nay có thể xuống
giường đi lại. Nhưng hắn không cảm thấy mình bỉ ổi, khi giả vờ yếu đuối
để nhận sự chiếu cố của Dương Tinh Linh.
“Ta thấy hình như ngươi
rất hưởng thụ?” Trong phòng chỉ có hai người, Lăng Lạc Nhân ngay thẳng
nói trắng trợn suy nghĩ trong lòng tên bát vương gia kia. Nhìn đi, không có Linh Linh hắn khỏe như thế nào, vậy mà vừa rồi có nha đầu kia, hắn
liền như cọng bún, cả người không chút sức lực. Đúng là, nhan sắc có
hạn, thủ đoạn phải dùng triệt để >”