Sau khi bồi Lăng Lạc Nhân ngủ xong, Hàn Lãnh Thiên liền thay y phục dạ hành bắt đầu làm việc !
_________________
Khách điếm !
Tề Vũ Phong tư thế rất nghiêm túc ngồi đọc sách. Nhưng nếu nhìn kĩ một
chút sẽ phát hiện, đôi mắt màu xanh kia không hề chú tâm vào trang sách, mà hướng tới chính là nữ nhân đang nằm ngủ ngon lành trên giường kia.
Mái tóc bạc, đôi mắt xanh là biểu tượng cho hoàng thất Đông Hồ, cũng chính
là người thừa hưởng điều đó, sẽ được truyền ngôi vị. Đối với ngoại tộc,
Tề Vũ Phong là kẻ quỷ dị, đối với Đông quốc, hắn như một vị thần được
cung phụng.
Đôi mắt màu xanh chăm chú nhìn vào Tố Đình. Nàng như
thế nào lần đầu tiên nhìn thấy hắn không hề có sự khiếp sợ, mà ngược lại nhận định hắn là phu quân? Nàng không xem hắn như yêu quái sao ? Như
vậy, có khi nào nàng biết rõ thân phận hắn không ? Vô tình đến bên hắn,
hay cố ý tiếp cận ?
Đôi mày khẽ chau lại. Lần đầu tiếp xúc nàng,
Hắn không hề có thái độ bài xích, không có chút cố ý đề phòng. Nhưng
hiện tại, suy nghĩ có chút không được thỏa đáng. Hắn nên để nàng đi, hay tiếp tục giữ bên cạnh đây? Thực sự có chút lưu luyến, hắn nên làm thế
nào ?
“Ai ?” Tề Vũ Phong khí thế sắc bén, bắn hàn khí áp bức kẻ
không mời mà tới. Chắc hẳn là cao thủ trong cao thủ mới có thể tránh
khỏi hộ vệ bên người hắn mà lẻn vào đây. Cảnh giác nâng lên cao độ. Một
mình hắn thì có thể đối phó, nhưng tiểu nhân nhi kia không biết võ công, đây mới là điều nên lo lắng.
“Không cần khí thế bức người như
vậy, là ta !” Hàn Lãnh Thiên vừa xuất hiện, hàn khí trong phòng mới từ
từ tan biến. Hắn ung dung bước vào, đôi mắt nhìn về phía Tố Đình, một
tia kinh ngạc lóe lên rồi biến mất, khó có thể phát hiện. Khóe môi bất
chợt kéo nhẹ, nha đầu kia chỉ trong một ngày đã tiếp cận được Tề Vũ
Phong, xem ra tâm nguyện nàng sắp hoàn thành rồi.
“ Có việc ?”
Biết rồi còn hỏi ? Là Tề Vũ Phong đang cố ý dời sự chú ý của Hàn Lãnh
Thiên đi. Thật ra hắn không ngại tên nhị vương gia này hỏi han đến Tố
Đình, mà hắn đang cố che đi cảm giác bất an của bản thân. Sợ rằng khi
phát hiện nàng có ý đồ tiếp cận, vậy hắn nên làm thế nào đây ?
Hàn Lãnh Thiên rất thoải mái ngồi ghế bên cạnh, ánh mắt nhìn thẳng nha đầu
ngủ trên giường kia, sau đó liếc nhìn Tề Vũ Phong một cách châm chọc, cứ như ‘ A, ta biết tẩy của ngươi rồi’ làm Tề Vũ Phong có cảm giác, bị
người bắt gian tại trận.
“ Khụ… Nàng không biết võ công” Ho nhẹ
một tí rồi trấn định lại tinh thần. Dù gì cũng là hoàng đế một nước,Tề
Vũ Phong rất nhanh lấy lại phong độ bước đến giường điểm huyệt Tố Đình
rồi trở về chỗ ngồi. Câu nói kia phát ra, mang theo hai ý nghĩa. Một là
nàng cần được bảo vệ, hai là sẽ không ảnh hưởng đến việc tiếp theo để
bàn.
Khóe môi Hàn Lãnh Thiên vì câu nói kia mà hung hăng co giật
một cái. Không biết võ công? Ừm ! Chính xác dựa theo hơi thở và mạch
tượng kia, khẳng định Tố Đình là một nữ nhân tay trói gà không chặt.
Nhưng trên thực tế, nếu nói nàng không có võ công, không phải trên đời
này tất cả mọi người đều được xem là kẻ tàn phế sao?
.
Tố Đình,
chính xác là sự muội Hàn Lãnh Thiên, là con gái cưng Tố Khải, sư phụ
hắn. Nói về võ công, nàng không bằng hắn, nói về giỏi che giấu thực lực, thì nàng đứng thứ hai, không ai đòi đứng thứ nhất. Đó là bí truyền độc
môn tự bế mà sư phụ đã truyền cho nàng. Nếu hắn không rõ ràng sự việc
đó, cũng sẽ lầm tưởng nàng vô hại !
Cũng bởi vì những giấc mơ kỳ
quái khiến cho Tố Đình một khóc, hai nháo, ba đòi treo cổ, sư phụ mới
bằng lòng cho nàng hạ sơn. Sau khi nghe nàng kể, hắn rất ngạc nhiên, vì
người gặp trong mơ chính là cái tên Tề Vũ Phong này. Lại nói, khi đó
nàng chỉ mới mười ba tuổi, một thân vận nam trang chạy đến Đông quốc
chứng thực.
Sau khi trở về liền đồng ý làm thuộc hạ không bị cai
quản của Hàn Lãnh Thiên, cùng thân phận Song Ảnh với ba điều kiện. Thứ
nhất nàng không muốn cho người khác thấy gương mặt thật. Thứ hai, nàng
sẽ không tiết lộ bất kì tin tức vào về Tễ Vũ Phong cho dù nàng biết. Thứ ba nàng có thể thoát ly vĩnh viễn thân phận Song Ảnh bất kỳ khi nào
nàng muốn !
Nhìn gương mặt tiểu nha đầu đang say ngủ, Hàn Lãnh
Thiên khẳng định, nàng hiện tại dùng thân phận thực sự của mình, cũng
nói lên, ngày rời Ảnh Hội đã không còn xa !
Che giấu ý tứ trong
suy nghĩ, Hàn Lãnh Thiên liếc mắt nhìn Tề Vũ Phong. Thấy trong mắt kia
có che giấu sự phức tạp, nhưng nhiều nhất vẫn là… sự động tâm ! Động tâm ? khóe mắt Hàn Lãnh Thiên co giật một chút, sao hắn cảm thấy tình cảnh
này có chút quen thuộc đây ? Khẽ mỉm cười bất chợt, chẳng phải bản thân
hắn cũng từng như vậy hay sao? Chỉ trong khoảng khắc, tâm trí trao cho
Lăng Lạc Nhân không chút do dự, vậy kẻ bên cạnh này vẫn còn khúc mắc ?
“Cái chết của hoàng hậu Đông quốc, có lẽ liên quan đến thừa tướng đương
triều Nam Việt “ Đôi mắt Hàn Lãnh Thiên âm trầm, trong giọng nói tuy
chưa được chắc chắn, nhưng khẳng định chỉ là sự sớm muộn. Vì nguyên nhân kia khiến hoàng đế Đông Hồ liều mạng mang quân sang đánh Nam Việt, dù
biết kết quả không thể như ý muốn.
Bởi vì dốc toàn lực, một phần
để chuẩn bị khai chiến với Đông quốc, một phần phòng thủ sự nhòm ngó của Tây Đô và Bắc Kỳ, thế cuộc trở nên gay gắt. Hàn Lãnh Thiên vẫn bỏ sót
nguyên nhân gây nên cuộc chiến,mà đến lúc nhìn lại vấn đề, mọi chứng cứ
đã bị tiêu hủy. Hoàng hậu là người phụ thân Tề Vũ Phong hết mực yêu
thương, lại bị người hại chết, như mất hết lý trí, hắn không kiểm soát
được bản thân, đưa ra quyết định nông nổi.
Sau khi trải qua đả
kích, Tề Vũ Vương ( cha Tề Vũ Phong, hoàng đế lúc bấy giờ) được các đại
thần trong triều dâng tấu xin đình chiến, bởi vì cho dù thắng hay bại,
cũng sẽ trở thành mũi nhọn cho một trong hai nước còn lại. Vì giữ lại
thế cân bằng, sau ba năm cuộc chiến bước vào kết thúc. Tuy hai bên đều
tổn thất, nhưng cũng chưa đến mức nặng nề. Hoàng đế Đông Hồ lâm bệnh quy tiên. Để tránh cho hai nước còn lại thừa cơ, Tề Vũ Phong nhanh chóng
lên ngôi bày tỏ thái độ xin hàng và tuyên cáo, sẽ trợ giúp Nam Việt khi
gặp bất cứ vấn đề nào về ngoại tộc, cũng chính là tự giúp bản thân.
Từ đó, để điều tra về cái chết mẫu hậu,Tề Vũ Phong bí mật kết giao cùng
Hàn Lãnh Thiên, cũng có thể nói quân tử gặp tri kỷ. Ngoài mặt như đồng
minh hai nước, sau lưng cũng có thể xem như bằng hữu.
“ Đông Hồ
có nội ứng !“ Một câu khẳng định Tề Vũ Phong nói ra. Sau trận chiến, Hắn cho người âm thầm điều tra phát hiện, sự tình vô cùng nghiêm trọng. Tứ
hoàng đệ hắn cấu kết ngoại nhân mưu đồ đoạt vị, nhưng lại bị người lợi
dụng, giết hại hoàng hậu. Sự việc này khiến hắn thống khổ quyết định lôi kẻ thủ ác phía sau ra, nhưng rất tiếc lại bị người hạ độc chết. Tề Vũ
Phong đau đớn nhìn đệ đệ, vì ngôi vị mà đánh mất lương tri, đến khi tỉnh ngộ cũng là lúc đánh mất tính mạng.
“ Chuyện xảy ra hôm nay, lại có kẻ giá họa cho Đông quốc“ Hàn Lãnh Thiên không bận tâm câu thoại của đối phương, môi khẽ kéo nhẹ. Sự việc hoàng hậu Đông quốc đổ lên đầu Nam Việt, hội tứ quốc thì đem Đông Hồ ra làm bia ngắm. Đằng nào cũng cho
thấy, đối phương có tính háo chiến cỡ nào.
“ Ý ngươi là…” Đôi mắt sắc bén Tề Vũ Phong toát ra hàn ý, theo lời vừa rồi thì đối phương lại
nhằm vào hắn. Lên ngôi vị hơn hai năm, nhưng hắn điều tra ra không ít.
Sau khi tứ hoàng tử bị hạ độc, kẻ kia liền chuyển đối tượng sang nhị
hoàng tử, tức là nhị vương gia Đông quốc hiện giờ, mưu đồ tạo phản. Để
giúp đối phương dễ dàng thực hiện kế hoạch,Tề Vũ Phong tự mình đến Nam
Việt dự hội tứ quốc. Chỉ có điều, trên đường luôn thuận lợi, làm hắn có
chút thất vọng. Nhưng vừa đến Nam Việt liền có chuyện, xem ra chuyện thú vị còn đang chờ phía sau rồi.
“ Thập Bát Sát Tinh vài ngày sau
sẽ đến kinh thành “ Hàn Lãnh Thiên thoải mái dựa lưng vào chiếc ghế,
từng ngón tay thay nhau gõ nhẹ trên bàn. Có thể nói, Từ Trọng đã quyết
định đánh cuộc vào hội tứ quốc lần này. Chỉ là… ngày hội tứ quốc, hắn có đi mà chẳng thể trở lại.
“ Ổ ? Xem ra là muốn ta bỏ mạng nơi đất khách rồi ? “ Miệng giương lên, lộ ra nụ cười khiêu khích. Tề Vũ Phong
cũng không chút sợ hãi theo tư thế giống Hàn Lãnh Thiên mà làm. Thập Bát Sát Tinh là cái gì hắn không cần biết, chỉ cần biết, những thứ đó đang
đem lại rắc rối cho Hàn Lãnh Thiên chứ không phải hắn.
“ Muốn xem kịch? Hi vọng đến lúc đó ngươi chưa chết” Hàn Lãnh Thiên nhướng mày
đứng dậy. Xem ra trao đổi bấy nhiêu cũng đủ để Tề Vũ Phong nhận ra ngụ
ý. Lúc chuẩn bị rời đi, Hắn dừng bước một chút, xoay người nhìn Tố Đình, rồi nhìn thẳng Tề Vũ Phong, ánh mắt lộ sự nghiêm túc “ Nàng có thể tin
tưởng !” Nói xong nhún người rời khỏi khách điếm như chưa từng đến.
Tề Vũ Phong khẽ buông đôi mi dài, mày nhẹ kéo lại. Hàn Lãnh Thiên nhìn ra
sự do dự của hắn ? Thật ra hắn cũng không muốn nghi ngờ Tố Đình, chỉ là
thân phận hắn đặc thù, nên đối mọi chuyện có chút cân nhắc. Những lời
của nhị vương gia kia không nghi ngờ gì đã giúp hắn xóa tan mây mờ. Nếu
đã thật sự để ý nàng, cũng sẽ không hối hận khi để nàng bên cạnh.
Tề Vũ Phong trong lòng kiên định. trước kia, Phụ hoàng hắn yêu mẫu hậu sâu đậm, thế mà lại tuyển phi, ân ái bên những nữ nhân khác, làm mẫu hậu vì thương tâm mà cảm thấy không có ý chí sống. Chính lý do này, khi biết
tứ hoàng tử hạ độc dược, người không chút chần chờ mà uống vào.
Đến khi người chết đi, phụ hoàng mới hiểu rõ tầm quan trọng của người trong trái tim, dù ôm hận khởi binh đánh với Nam Việt, mẫu hậu cũng không thể trở lại. Lý do này khiến Tề Vũ Phong bao năm qua vẫn chưa lập hậu. Bởi
vì, với hắn, chỉ cần một người hắn yêu là đủ, sẽ chẳng bao giờ cần thêm
nữ nhân nào khác, để người mình yêu đau khổ.