“Vương phi…” Tiểu Hỉ âm thầm kinh hãi. Vừa rồi thấy Lăng Lạc Nhân cùng
Phượng Kỳ hí hửng đòi uống rượu, nàng đã cố ý ngăn lại, nhưng kết quả
vẫn chẳng thể nào ngăn nổi. Đành rời chân đến tìm nhị vương gia, biết
đâu sẽ có cách giải quyết. Nàng vừa thông báo, cũng là khi Hàn Lãnh
Thiên cùng Hàn Ngôn Duẫn giải quyết xong vấn đề, không nói hai lời, cả
hai cùng đi tìm thê tử.
Chỉ là gần đến nơi, vừa nghe được cuộc
đối thoại của hai người, tiểu Hỉ vô cùng kinh sợ. Nếu nàng không nghĩ
sai, cuộc tuyển phi là do nhị vương gia âm thầm sắp xếp, nguyên nhân là
gì? Chắc chắn ai cũng hiểu. Nhưng vấn đề ở đây, ai hiểu cũng không quan
trọng, quan trọng tiểu thư nhà nàng có thực sự hiểu?
Nhìn Lăng
Lạc Nhân cứng nhắc đứng dậy, cơ thể mơ hồ như sắp ngã, tiểu Hỉ vội hoảng hốt bỏ lại nhị vương gia cùng hoàng thượng, lao tới đỡ lấy thân hình
nàng. Tình cảnh này có phải hay không tiểu thư đã bị đả kích trầm trọng?
Lăng Lạc Nhân đứng vững, đôi mắt nhìn về bóng dáng người mới đến. Ánh mắt
hắn trở nên vô cùng phức tạp. Nàng vội quay mặt tránh né cái nhìn kia.
Nàng dường như phát hiện có cái gì đó không đúng ở đây. Rõ ràng vừa rồi
nàng thực sự tức giận, vì sao vừa nhìn vào đôi mắt đó, lại cứ như người
có lỗi là nàng?
Hàn Lãnh Thiên ngoài mặt không có gì, nhưng sâu
trong thâm tâm hắn đang trỗi dậy từng cơn sóng. Lần trước, khi Hàn Khiết Luân đến cầu tình, nàng đã từng nói, tình yêu thực sự không thể có thủ
đoạn. Lúc đó, hắn rất muốn nói tất cả mọi việc với nàng, mong nàng có
thể tha thứ. Nhưng chỉ vì một chút luyến tiếc lại bỏ qua, đến hôm nay
hối hận cũng chẳng kịp.
Nhìn thấy thân hình Lăng Lạc Nhân không
vững, hắn rất muốn bước lên đỡ lấy, ôm trầm nàng vào lòng và nói 'ta xin lỗi, thực sự xin lỗi'. Nhưng sao cả người hắn không thể cử động? Là vì
sợ nàng sẽ xa lánh vòng tay, hay sợ nàng hững hỡ bỏ mặt hắn? Nhìn biểu
hiện Lăng Lạc Nhân quay mặt đi, tim Hàn Lãnh Thiên càng thêm chua xót.
“Kỳ nhi…” Hàn Ngôn Duẫn thấy tình hình trước mắt bước vào một hồi căng
thẳng. Thấy Phượng Kỳ sợ hãi liếc Hàn Lãnh Thiên, hắn cũng không đành
lòng bước đến. Chỉ là sắp đến gần, Phượng Kỳ đứng dậy, không hiểu sao
đầu choáng mắt hoa chao đảo sắp ngã. Cũng may hắn đỡ kịp.
“ Ta
không sao…ta..” Nhìn lại người đến là Hãn Ngôn Duẫn chứ không phải Hàn
Lãnh Thiến muốn bóp chết nàng, mơ hồ Phượng Kỳ cảm thấy rất an tâm.
Quái! Tửu lượng nàng từ khi nào lại kém như vậy? Nghe âm thanh hốt hoảng của phu quân mình, nàng rất muốn mở mắt ra tâm sự nỗi ủy khuất, nhưng
rất tiếc ý thức dần dần mất. Phương kỳ vô cùng anh dũng mà ngất đi.
“ Nhanh…truyền thái y” Hàn Ngôn Duẫn kinh hãi thét lên ôm lấy Phượng Kỳ
dùng kinh công nhanh chóng trở về cung, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi.
Tửu lượng thê tử, hắn rất rõ ràng. Vì sao chỉ mới vài chén lại vô cớ
ngất đi? Hẳn là có nguyên nhân gì đó.
Tiếng thét của Hàn Ngôn
Duẫn khiến Lăng Lạc Nhân sợ hãi lùi về sau hai bước. Hàn Lãnh Thiên lần
này lại nhanh chân bước đến, đem nàng cất vào lòng. Hiện tại căn bản vị
vương phi kia đã bị hù dọa, đến cơn giận cũng chấp cánh bay, liều mình
ôm Hàn Lãnh Thiên. Hàn Ngôn Duẫn như vậy, lần đầu nàng mới thấy. Đáng
sợ!
Về phần Hàn Lãnh Thiên, tuy có chút không vui, nhưng nhiều
nhất vẫn là hài lòng nhìn ca ca mình. Tuy làm Lăng Lạc Nhân sợ, nhưng
lại giúp hắn xua đi nỗi bất an vừa rồi. Có thể bây giờ nàng đã quên
chuyện vừa rồi?
Còn Lăng Lạc Nhân âm thầm oán trách. Chẳng phải
nàng là người uống say sao? Lúc này tại sao lại hoàn toàn tỉnh táo? Mà
cái người hoàn toàn tỉnh táo kia lại oanh oanh liệt liệt ngất đi? Có
phải hay không rượu nhận nhầm người mà cho ngất? Kia cũng quá sức ảo
tưởng đi?
*
*
**
Cung Tường Vi!
Hàn
Ngôn Duẫn vô cùng lo lắng. Tuy ngồi một chỗ nhưng nét mặt thâm trầm bao
phủ khắp nơi. Gương mặt tuyệt mỹ tao nhã thường ngày thay bằng nét quỷ
dị. Cảm nhận được sát khí dày đặc bao phủ, thái y kinh sợ trong lòng. Từ khi hoàng đế lên ngôi, đây vẫn là đầu tiên hắn thấy người đáng sợ như
vậy.
“Chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu đã mang long thai” Khi
phát hiện mạch tượng, thái y kia tựa hồ mừng như điên, nhanh chóng quỳ
xuống bẩm tấu. Lời vừa dứt, âm khí trong phòng phút chốc trở lại bình
thường. Thái y thầm nuốt nước miếng, hoàng thường à, người không cần khí thế bức người như vậy, nô tài sợ!
“Sao? Mang...mang thai?” Như
không tin vào chính tai mình, Hàn Ngôn Duẫn ngây ngô hỏi lại. Đã ba năm
qua, tuy không đề cập đến vấn đề này, nhưng có ai biết, hắn thực sự hi
vọng Phượng Kỳ có thể mang đứa nhỏ của hắn. Đó là kết tinh tình yêu sâu
đậm mà hắn dành cho nàng. Chỉ là bây giờ, tin đến khiến hắn có chút bất
ngờ.
“ Thần xin lấy tính mạng ra để nói: Hoàng hậu đã mang long
thai” Vị thái y kia giọng điệu như đinh đóng cột, một lần nữa nói rõ
ràng rành mạch. Trong lòng lại một trận khó chịu: Hoàng thượng à, người
có thể nghi ngờ hoàng hậu, nhưng không thể nghi ngờ y thuật của thần như vậy a.
“ Hảo cho lui” Hàn Ngôn Duẫn hạnh phúc như lượm được
vàng, phất tay cho thái y rời đi, liền đến bên giường ngồi xuống. Nắm
lấy bàn tay trắng noãn của Phượng Kỳ, nhìn gương như đang ngủ kia, khiến hắn nở nụ cười thỏa mãn.
Khóe mắt Lăng Lạc Nhân hung hăng co rút một cái. Vì lo sợ cho Phượng Kỳ, nàng đi, à không, nàng bị Hàn Lãnh
Thiên ôm trong lòng đưa tới đây để biết rõ tình hình. Chỉ là nhìn vị
hoàng đế cao cao tại thượng kia, nàng rất có cảm giác mặc niệm. Cái
người khi nãy trưng ra bộ mặt hung thần kia, cùng với cái người cười
ngây ngô như thiên thần đây, chính xác là hai kẻ chứ không phải một
người. Trình độ trở mặt như lật tay khiến nàng bội phục.
Lăng Lạc Nhân lại vô tình, bàn tay vì câu nói của thái y mà nhẹ nhàng đặt lên
bụng. Nàng đến thời không này tính ra chỉ vài tháng. Nguyệt sự vẫn rất
bình thường. Từ lúc thành thân, cũng có nhiều lần cùng Hàn Lãnh Thiên
khụ…ân ái. Chỉ là vẫn chưa tới ngày.
Tiếp tục mặc niệm, nàng cúi
đầu âm thầm khóc đến hoa rơi nước chảy. Có khi nào nàng cũng có em bé
rồi không? Nàng chỉ mới mười bảy thôi mà, đừng nhanh như vậy bắt nàng
làm mẹ. Thế giới cổ đại, quả thực nàng chưa du ngoạn đủ đâu.
Trái với tâm trạng vô cùng xuống dốc của Lăng Lạc Nhân, Hàn Lãnh Thiên hiên
ngang tự nhủ, phải nhanh nhanh cho Nhân nhi hắn mang đứa nhỏ, như vậy sẽ không sợ nàng nổi hứng bỏ hắn mà rời đi. Ít ra, từ khi thành thân tới
giờ, hắn vẫn cố gắng nhiệt tình đem mầm móng gieo giống. Có phải hay
không sẽ nhanh có?
“ Hỉ nhi, chúng ta trở về” Phượng Kỳ chẳng
những không có nguy hiểm, ngược lại là có tin vui. Lăng Lạc Nhân như
trút được gánh nặng, mới nhớ đến hiện giờ chuyện mình vẫn chưa giải
quyết xong. Quay đi bỏ mặt Hàn Lãnh Thiên, nàng không thể dễ dàng bỏ qua cho cái tên dám nắm mũi nàng dắt đi, bị đùa trong bàn tay mà vẫn ngọt
ngào nói yêu hắn, đúng là gặp quỷ!
Hàn Lãnh Thiên thở dài, nàng
vẫn chưa quên chuyện vừa rồi, xem ra hắn phải dụng tâm một chút để thê
tử hạ hỏa. Lại có một chút xem thường nhìn Hàn Ngôn Duẫn, chỉ là nữ nhân mang thai thôi mà, cần mang vẻ mặt không có tiền đồ đó ra không?
Hàn Lãnh Thiên nghĩ như vậy, rồi quay bước nhanh chóng đuổi theo Lăng Lạc
Nhân. Hắn nào có biết, đến khi thê tử hắn mang thai, tình cảnh so với
Hàn Ngôn Duẫn còn nghiêm trọng hơn. Đúng là…cười người đừng cười quá
lâu, cười người hôm trước, hôm sau người cười!